Cô lại ngồi phía sau Nguyên Khôi, còn cậu thì vẫn im lặng ngồi đó, nghiêm túc học bài, còn cô thì mải mê ngắm bóng lưng của cậu đến quên cả giờ giấc. Mọi thứ phảng phất như trở về thời điểm trước đây vậy. Dĩ nhiên nếu như không có tiếng nói ‘ngọt ngào’ của Hà Thanh thi thoảng lại vang lên thì mọi thứ càng tuyệt vời hơn.
Cả buổi học, cả hai đều chẳng nói với nhau lời nào, Nguyên Khôi thậm chí còn chẳng nhìn đến cô, ấy thế mà sao trong lòng vẫn cứ thấy ngọt ngào đến lạ.
Thôi xong, cô cảm thấy càng ngày càng không hiểu nổi chính bản thân mình nữa rồi!
Cuối buổi học, mọi người đều lục đục nối đuôi nhau ra về, Minh Châu không biết làm sao để nói chuyện riêng với Nguyên Khôi, không ngờ cậu lại có ý đuổi Hà Thanh về trước, còn mình thì ở lại, chậm chạm chưa chịu về.
Minh Châu thấy thế thì đi đến, mím môi cười, trên mặt phủ một tầng ráng đỏ.
“Chúng mình về chung chứ!”
Nguyên Khôi gật gật đầu, lặng lẽ đi bên cạnh cô.
Giờ này, đa phần mọi người đều đã trở về rồi, cả Tố Vân, Ngọc Yến cũng bị Minh Châu đuổi về không thương tiếc, nếu không có thể trông thấy một màn kì lạ.
Giữa sân trường, một nữ sinh, một nam sinh sóng vai đi bên cạnh nhau trong ánh chiều tà, hai cái bóng thật dài đổ xuống chồng lên nhau. Kì lạ nhất chính là, cả hai đều cúi đầu, chẳng ai nói lời nào.
Hai người cứ thế đi mãi, cuối cùng, vẫn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau/2755540/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.