Trên mặt nước phản chiếu hình ảnh cô gái tóc ngắn, khuôn mặt mộc mạc không son không phấn. Đôi mắt buồn rười rười. Minh Châu lẳng lặng ngồi ngắm những giọt nước lăn tăn trên mặt hồ như đang tấu lên một bản nhạc buồn.
“Minh Châu!”
Đột nhiên có người gọi tên mình, Minh Châu kinh ngạc quay lại nhìn Nguyên Khôi đang đứng không xa.
“Cậu...?!”
“Tôi gọi cậu sao không được?”
Minh Châu tươi cười, phảng phất như mọi buồn bã vừa rồi chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, tỉnh mộng, Nguyên Khôi đã gần trong tấc.
“Tôi còn tưởng cậu không đến cơ đấy!”
“Đã hẹn đương nhiên sẽ tới. Sao cậu lại ngồi đây một mình?” Nguyên Khôi bước lại, ngồi xuống bên cạnh Minh Châu.
“Tôi tưởng cậu không đến nên tự mình chơi,... nhưng mà chơi không vui chút nào.”
Nguyên Khôi cười nhẹ: “Hiện tại muốn chơi gì không?”
Minh Châu lắc đầu: “Cảm thấy yễn tĩnh như vậy cũng tệ.”
“Đúng là rất yên tĩnh.”
Hai người chỉ ngồi lặng im ngồi cạnh nhau như vậy nhưng cũng đủ để khiến Minh Châu cảm thấy vui vẻ đến nhường nào. Một bản nhạc buồn cũng như đổi sang một bản nhạc lãng mạn.
Minh Châu nhìn khuôn mặt nghiêng của Nguyên Khôi, xung quanh là những hạt nước li ti lững thững bay trong không khí phản chiếu ánh sáng nhiều màu sắc của những bóng đèn đằng xa khiến cho không khí thêm mờ ảo. Khuôn mặt nửa sáng nửa tối của Nguyên Khôi lại đẹp đến kì lạ.
Cô ngắm đến ngẩn người.
“Nguyên Khôi, tớ thích cậu!”
Cô nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau/2755519/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.