Hà Thanh đi đến trước bàn Nguyên Khôi thì dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Khôi, có thể cho mình ngồi cùng được không?”
Không thể!
Cậu ngồi chỗ khác đi!
....
Trong đầu Minh Châu hiện tại có hơn một trăm câu từ chối thường dùng của cái người nào đó, thế nhưng...
“Được.” Nguyên Khôi đứng lên, nhường đường cho Hà Thanh đi vào, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh trước giờ chẳng có ai ngồi.
Minh Châu nhìn mà há hốc mồm, nửa ngạc nhiên, nửa tức giận. Tố Vân, Ngọc Yến đồng thời liếc mắt nhìn Minh Châu, lắc đầu, thở dài: “Ca này khó đây!”
Hà Thanh mỉm cười, giọng nói ngọt ngào làm động vật giống nam trong lớp đổ nghiên ngả: “Cám ơn Khôi!”
Minh Châu bĩu môi: “Người mới mà biết lựa chỗ ghê ha! Không phải tự nhiên mà trống đâu à...”
Ngọc Yến, Tố Vân gật gật đầu: “Mọi thứ đều có nguyên do.”
Hà Thanh không khỏi tò mò, quay lại hỏi: “Thế sao? Vậy lí do đó là gì?”
Minh Châu cười híp mắt: “Nói ra mất linh.”
“...”
Tại một bàn khuất trong góc căn-tin trường, có ba người đang chụm đầu thì thầm, hai người giống nhau như hai giọt nước, người còn lại tóc tém, sơ mi nam, chính là bộ ba Minh Châu.
Ngọc Yến: “Ê, Minh Châu, bà tính khi nào mới chịu đưa ‘thư’ cho Nguyên Khôi hả, mau triển khai kế hoạch của tụi mình đi chứ, tình địch cũng xuất hiện rồi, bà mà không nhanh là Nguyên Khôi bị nhỏ đó cướp mất đó.”
“Suỵt! Bà bé bé cái mồm thôi, để đến tai cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau/2755507/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.