Chương trước
Chương sau
Chiều hôm sau, nghe tin Xuân Thủy đi du học, cả bọn ra tiễn
- Khi nào em về_nó
- Khoảng 3 năm chị ạ_Thủy
- Qua bên đó giữ gìn sức khỏe_Nhi
Đang quyến luyến chia tay thì Xuân Thủy hỏi một câu làm cả bọn té ngửa:
- Chị Hân chăm sóc anh ấy cẩn thận, ba năm sau em về mà anh Bảo vẫn xơ xác thế này thì em không để yên đâu_Thủy nói nửa thật nửa đùa
- Vậy là sao_nó ngơ ngác hỏi ngu_nó học thì giỏi thật, nhưng mấy chuyện về tình yêu thì nó không tinh ý đâu!
- Anh Bảo chưa nói chị nghe à_Thủy cũng ngơ không kém
Cái anh này, thích người ta thì lo mà thổ lộ lẹ đi, đợi đến sau này người ta có chồng rồi mới tính tỏ tình hả…_Thủy kéo hắn ra một góc nói nhỏ
- Cốp…Anh biết rồi_hắn cốc lên đầu Xuân Thủy
[Chuyến bay 13h đến Washington – Mỹ chuẩn bị cất cánh, mời quý khách khẩn trương lên máy bay…]
- Thôi mọi người ở lại giữ gìn sức khỏe, em đi nhé_Nói đoạn, Thủy xách vali lên máy bay…
- Về thôi, chắc mấy đứa cũng mệt rồi_Anh Phong nói lớn
Tuy Thủy đã đi du học nhưng chuyện hắn trốn tránh hai tháng bây giờ đã phải đối mặt….Dẫn bạn gái về ra mắt ba mẹ hắn để tránh cuộc hôn nhân sắp đặt với Kim Ngân.
- Này Thiên Hân, tối nay đi ăn với tôi nha, tôi đến đón
Nó chưa kịp phản ứng, chưa biết trời trăng mây gió gì thì hắn đã cúp máy cái rụp
- Đi ăn hả, hắn là ai mà ra lệnh cho mình như vậy chứ?_nó nhìn chiếc điện thoại màn hình đen thui nguyền rủa hắn
Đúng như đã nói.Tối đến hắn đón nó đi ăn.Nó bước ra dưới sự ngỡ ngàng của hắn
Nó mặc một chiếc quần jean sắn ống, chiếc áo thun trắng cùng đôi giày ba ta năng động, tay cầm chiếc điện thoại, tay đeo đồng hồ và vòng đen đính gai…
- Cô tính mặc như vậy mà đi hay sao?_hắn
- Chứ cậu muốn tôi làm sao, ra ngoài ăn mặc vậy được rồi_nó thản nhiên
- Ôi trời ơi, lần đầu tiên tôi thấy có đứa con gái ra ngoài ăn với ăn trai mà ăn mặc thế này đây…_hắn gần như muốn đổ bệnh
Nó lên xe, hắn phóng ga chạy thẳng, không phải đến nhà hàng gặp ba mẹ hắn mà đến một cửa hàng thời trang nữ để tuốt lại cho nó
- Xin chào quý khách_cô nhân viên lịch sự
- Cô mau tìm một bộ đồ thích hợp rồi make - up, làm tóc cho cô ấy.Hôm nay cô ấy có việc quan trọng, làm nhanh lên dùm, chúng tôi sắp trễ rồi_hắn
- À vâng, mời cô đi theo lối này_cô nhiên viên nhỏ nhẹ
Trong lúc chờ đợi, hắn không thể nào ngồi yên mà đi qua đi lại, quay qua quay lại như một cái chong chóng gặp gió lộng…không ngừng liên tục nhìn đồng hồ
30’ sau
- Đã xong rồi thưa quý khách_cô nhân viên bước ra
Nó bây giờ đã lột xác hoàn toàn, chiếc váy trắng tinh khôi, giày cao gót, túi xách, tóc thả được uốn xoăn nhẹ phần đuôi, trang điểm nhẹ nhàng không quá lòe loẹt tôn lên nước da trắng ngần của nó
- Cậu….đẹp lắm
Hắn ngỡ ngàng, chiêm ngưỡng vẻ xinh đẹp của nó, nhìn lại cái đồng hồ, hắn hối
- Đi lẹ, không còn nhiều thời gian đâu…đồ này rồi tính tiền luôn, bỏ đồ lúc trước của cô ấy vào túi cho tôi_hắn
Hắn nắm tay kéo nó ra khỏi cửa hàng…..Hắn đi trước chắc không biết mặt nó đỏ như quả gấc chín, do rất ít khi ai khen nó đẹp, đẹp thật lòng ngoại trừ ba và anh hai, những lời nịnh nọt khác chỉ là muốn lấy lòng nó - con gái chủ tịch tập đoàn B&T
Hắn chạy xe đến điểm hẹn, ai cũng nhường đường cho hắn vì không muốn gặp tổ tiên sớm…
- Chỉ là đi ăn thôi mà, cậu có cần bắt tôi phải ăn mặc sang trọng vậy không_nó ngồi vắt chân chéo lên ghế
- À tôi nói luôn, đến đó người khác mà có hỏi đến hoàn cảnh gia đình thì cô hạ thấp mức độ giàu có của nhà cô xuống một chút, nếu mà cô nói là con gái tập đoàn B&T sẽ gặp rắc rối đó_hắn dặn dò cẩn thận
- Cậu biết rồi à_nó
- Tất nhiên là biết, cô tưởng tôi là ai, một tên ngốc chắc_hắn nhếch mép cười
Đến nơi, hắn mở cửa xe cho nó, nắm tay dẫn nó vào nhà hàng Ánh Sao
- Chào ba mẹ, con đến rồi ạ.Xin giới thiệu với mẹ đây là bạn gái của con, Thiên Hân!
- Bạn gái, cậu nói cái quái gì vậy?_nó lí nhí hỏi hắn
- Giúp tôi đi, coi như tôi nợ cậu lần này_hắn
- Cậu nhớ đấy!_nó
- Hai đứa còn đứng đấy làm gì, mau vào ngồi đi_mẹ nó cắt ngang cuộc nói chuyện “ngọt ngào”
Ba mẹ hắn đã không còn trẻ nhưng bên ngoài thì ngược lại…mẹ nó nhìn vẫn còn trẻ lắm, mặt không hề có một nếp nhăn_ấn tượng đầu tiên của nó về mẹ hắn chỉ có như vậy
Đồ ăn được dọn ra đầy bàn, cả 4 người chẳng ai đụng đũa mà chỉ nói chuyện
- Ba mẹ con làm nghề đi hả Hân_mẹ nó
- Ba mẹ con chỉ làm ăn buôn bán nhỏ lẻ thôi cô à_nó
Ba nó nhíu mày, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi nghe phái phụ nữ nói chuyện
- Thế hai đứa quen nhau bao lâu rồi_ba nó
- Nửa năm rồi ba ạ_hắn chen vào
Mẹ nó lại tiếp
- Được rồi, làm bạn gái của con trai cô, làm con dâu của nhà cô rất đơn giản, không phân biệt giàu nghèo, chỉ cần người đó ‘Nữ công gia chánh”nấu ăn, thêu thùa thuần thục là được, con hiểu chứ_mẹ nó
- Mẹ/bà nó à, không cần như vậy đâu_hắn và ba hắn đồng thanh phản đối
- Con không cần quan tâm, đôi khi bà ấy như vậy đấy_ba nó đỡ lời
Không khí ấy tiếp tục diễn ra thêm nửa tiếng nữa.Thấy nó có vẻ mệt mỏi, hắn tiếp lời
- Ba mẹ à, cũng tối rồi con phải đưa cô ấy về_hắn
- Được rồi, hai đứa đi về cẩn thận
Lên đến xe, mắt nó nhắm nặng trĩu, không thể nào nhích lên nổi….nó ngủ gục trên xe của hắn
- Có vẻ như cô ấy mệt lắm rồi_hắn nhìn nó bằng đôi mắt ấm áp
Đến gần trưa hôm sau nó mới tỉnh dậy. Nó thấy phòng này sao mà khác phòng của nó quá: tường trắng, đèm chùm mang phong cách cổ kính, phần lớn diện tích trong phòng chỉ toàn là sách, còn phòng của nó thì toàn là gấu bông thôi!
- Aish…sau đau đầu vậy nè_nó ngồi dậy, xoa xoa cái đầu
- Ngủ ngon không_hắn
- Á …..á…á. Cậu làm gì ở đây vậy?_nó giật mình
- Đây là nhà tôi mà, cô còn mớ ngủ hay sao_hắn
- Cậu…..sao tôi lại ở đây chứ_nó lấy tay tạo thành chữ X che trước ngực
- Cô bớt bớt lại dùm tôi, hôm qua tại cô ngủ say quá nên tôi chở cô về nhà tôi.Tôi đã gọi điện báo cho anh hai cô luôn rồi.Anh ấy nói...
- Anh ấy nói gì_nó
- Anh ấy bảo bắt cô đi luôn cũng được
- Anh em ruột thịt mà còn như vậy…nếu ổng có em họ thì không biết đứa em đó sẽ bị đối xử tệ bạc như thế nào đây_nó lẩm bẩm
Nó thấy cổ mình có gì có vướng víu, vội sờ lên cổ thì thấy một sợ dây chuyền bạc hình trái tim
- Cái này là cái gì_nó hỏi
- Dây chuyền chứ cái gì, cô có bị mù đâu_hắn
- Ở đâu ra vậy, đẹp thật đó nha_nó trầm trồ
- Của tôi đấy….tặng cô, coi như là quá cám ơn ngày hôm qua đã giúp tôi_hắn
- Ơ…cậu cũng có một cái kìa…hình như là.....cũng giống tôi thì phải?_nó
- Ừ…thì giống.Trên thế giới chỉ có duy nhất một cặp thôi_hắn cười
- Vậy là sao chứ_hỏi ngu tập hai
- Cô tự đi suy nghĩ đi, không nói nữa, xuống ăn trưa với tôi nha, ba mẹ đi hết rồi_hắn mời
- Không ăn có mà chết đói à_ nó bung chăn ra khỏi người rồi chạy tót xuống nhà bếp
Hắn ở trên lầu đi xuống, nhìn bộ dạng ăn như bị bỏ đói mấy ngày của nó, đút cả 2 tay vào túi quần…dáng lãng tử vô cùng.......
- Ăn từ từ thôi, có ai giành ăn với cô đâu_hắn vừa nói vừa gắp thức ăn lia lịa vào chén của nó
- Cậu cũng ăn đi này_nó trả đũa, gắp cả một núi thức ăn vào dĩa của hắn
Bữa ăn đầu tiên tại nhà hắn kết thúc như vậy....không biết ngày mai sẽ lại xảy ra chuyện rắc rối gì....!!!!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.