Các bạn ở lớp tớ nói chung cũng không quan tâm nhiều lắm, lớp trưởng không ép nộp tiền, chỉ có điều, từ hôm đó, tớ bị cho ra rìa. 
Không ai thèm chơi hay nói chuyện với tớ cả ý. 
Mà thực sự tớ cũng chỉ hơi buồn xíu thôi, căn bản là nếu có chơi cũng không hợp, các bạn nam thì chơi trò các bạn nam rồi nhé, các bạn nữ trong lớp thì suốt ngày bàn về son phấn, đồ hiệu hay những thứ hàng hiếm, rồi các thần tượng hay các bộ phim trên mạng. 
Thôi cũng không sao, nghỉ giữa giờ cố làm bài tập rồi về sẽ có thời gian đi ship hàng, sẽ có nhiều tiền hơn nhé. Với lại cuối học kì trường tớ phát học bổng cho top 5 của lớp đó, mỗi người được một triệu, riêng phần thưởng cho người cao nhất lớp là hai triệu, cao nhất khối là năm triệu. 
Tớ không dám mơ là được năm triệu, nhưng ít nhất vẫn mong lấy được một triệu. 
Trong lớp không phải mình tớ bị tẩy chay, mà còn Cún nữa. Khác là cậu ấy chủ động tẩy chay cả lớp. 
Có lần Cún tới muộn, thấy mấy bạn nữ bàn trên buôn dưa. Hoá ra Cún bị bệnh chứ không phải cố ý. Bệnh tâm lý, ngại tiếp xúc với mọi người xung quanh. 
Không phải Cún không có khả năng nói, mà là chỉ nói trong trường hợp bắt buộc, ví dụ thầy cô gọi lên kiểm tra bài, còn lại cậu ấy rất lười mở miệng. Nói thật lúc đầu nghe vậy tớ còn tưởng chuyện đùa, đời tớ mới nghe bệnh đau đầu sổ mũi, ung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau-hon-ca-harvard/2586969/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.