Bọn nó bảo tớ tránh Khôi? Lẽ nào bọn này yêu thầm Khôi nên ghen? Năm thằng yêu Khôi? Một lũ Bi Di hả? 
Móc đâu ra lắm thế? 
Hay là toàn fan ruột của chị Chi đây? Đúng, có khả năng lắm chứ! 
-"Được rồi, tớ tránh Khôi là được chứ gì?" 
BỐP. 
Lại một bên má nữa sưng vù, điên mất. Cái bọn điên, dám cậy đông bắt nạt tớ, dám đánh con gái, hèn, hèn lắm. 
Một lũ hèn. 
Tính ra không nói lý được rồi, lâu la kề cà là mình chỉ có thiệt thôi. Tớ đành phải lấy hết sức kêu lớn, các chú công an tới kìa rồi nhân lúc bọn nó lớ ngớ quay ra thì nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy thục mạng. 
Mấy đứa cũng có đuổi theo, nhưng tội nghiệp các đồng chí bị cắt đuôi hết. Thu đây giải ba cấp thành phố đấy nhé, nếu đội hình đấy có Khôi hay cái bạn trường Việt Pháp thì may ra mới bắt được tớ thôi. 
Về đến lớp mà thở hổn hà hổn hển, tu hết sạch chai nước khoáng của Cún. 
-"Xin lỗi...Thu...đến...muộn...bài...tập...làm...hết....chưa...Thu...còn..." 
-"..." 
-"Bài...ba...khó...quá..." 
Đang định với vở Khôi xem bài thì tay bị cậu ấy giật chứ, xong lại cứ lôi hết má này tới má kia của tớ ra xem xét. Xem chán thì lườm tớ mới hãi hùng chứ, tớ chưa lườm cậu ấy thì thôi nhé, bực cả mềnh luôn ý. 
-"Đừng có mà nhìn Thu như vậy, tất cả là tại Khôi còn gì?" 
Eo, mắt ngây thơ chưa kìa, đừng tưởng tớ không biết nha, cậu cũng ghê gớm lắm chứ đâu có hiền lành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau-hon-ca-harvard/2586932/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.