Thu hôm đó tập với Cẩu mà cứ run run ý. Xong tan học một cái là biết thân biết phận dắt bạn xuống ra mắt Cún liền á. 
-"Khôi ơi đây là Long, thanh mai trúc mã của Thu, Thu kể Khôi nghe một lần rồi đó." 
Cậu ấy mải chơi với bọn con gái không thèm để ý tớ gì sất. 
-"Khôi có giận tớ không vậy?" 
Vẫn phải hỏi lại cho an toàn chứ, ai dè cái con mẹ Chi xỉa xói rõ đểu. 
-"Ai thèm quan tâm mà giận dỗi vớ vẩn, Thu cứ làm như mình quan trọng lắm ấy." 
-"Đúng vậy, Thu đi ra chỗ khác chơi đi..." 
Tớ thì bình thường, quen rồi mà. Có bạn Cẩu tay nắm thành quyền. Một phần thấy Khôi vẻ thản nhiên như không, một phần sợ xảy ra xung đột vì Cẩu khá cục tính nên tớ kéo cậu ấy đi chỗ khác. 
-"Thu ơi đi ăn gì đi, tôi mời." 
Nghe hay đấy, không cần người ta đãi nha, Thu cũng có ba triệu của Chi, trích ra một chút cũng được. Thế là hai đứa tung tăng vui vẻ ra quán ốc vỉa hè ngay cạnh trường. 
Ôi dồi ôi mùi ốc với lá sả lá chanh nó thơm ngào ngạt cả mũi ấy. Cả khoai tây chiên, nem chua rán, phô mai que nè, thèm thế chứ nị. Căn bản tập cả buổi cũng đói lắm ấy. 
Cẩu gọi bao nhiêu là đồ, vừa ăn vừa cười hớn hở. 
-"Bạn thân của tôi này, biết mục đích tôi gặp bạn để làm gì không?" 
Ớ hỏi gì lạ thế? Thu mà vào Nam thì Thu cũng đến thăm Long thôi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau-hon-ca-harvard/2586915/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.