Sao cậu ấy biết nhỉ? Cứ như có nhãn quang thần kì ý? 
Mà ôi dồi ôi, cái ngữ điệu sặc mùi hờn dỗi ợ. 
Ngày xưa hồi cấp 2 trường cũ của tớ cũng có một đôi bạn thân khác giới, mỗi lần cãi nhau là đứa con gái giận miết, thằng con trai phải dỗ dành phát mệt luôn á. 
Thế nào mà số Thu chẳng được hưởng cái phước ấy gì sất. Kiểu này tớ mà về chắc bạn giận rồi cạch mặt đến Tết năm sau mất. 
Các cụ dạy rồi, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi. 
Đành vậy, đi xuống nhà chơi với các chị, đợi một hai tiếng nữa bạn hạ hoả thì mình lên nịnh nịnh chút vậy. 
-"Khôi chưa dậy hả Thu?" 
-"Vâng, à em còn chưa biết tên hai chị ạ?" 
Đành phải nói dối giữ thể diện cho bạn chứ lớn tướng rồi còn làm nũng người ta chả cười cho thối mũi á. 
-"À, chị Na, chị kia là chị Nết. Hai đứa tối qua xem hài chú Linh vui không?" 
-"Dạ? Gì cơ ạ?" 
-"Ơ thấy Khôi mua vé từ lâu rồi ấy, nghe bác lái xe kể chuyện hôm qua ăn cơm nhà ông xong là đưa Khôi tới nhà Thu luôn mà." 
-"Ôi em không biết, em có đi xem hài nhưng với bạn khác cơ ạ." 
-"Tiếc nhỉ, chắc Cún muốn cho Thu bất ngờ đó, mà không nói trước lại thành dở." 
Ựa, thì ra là như thế. 
Cái người này, buồn đời quá đi mất. 
Tớ ở dưới tám chuyện với các chị linh tinh loạn xạ cả lên, cười phớ lớ ý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau-hon-ca-harvard/2586907/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.