Diệp Thần cười khổ, xem ra hắn vừa rồi lo lắng suông rồi, tiểu Vưu thằng này căn bản có chỗ dựa vững chắc.
Diệp Thần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con hồn thú bò ngựa màu đỏ và hình thể to lớn như ngọn núi nhỏ, trên người có lân giáp sáng bóng, nó càng không ngừng phẫn nộ gào thét, móng vuốt phía trước lăng không chém ra, mấy chục ngọn núi chung quanh nát bấy.
Tiểu Vưu đã chọc giận nó, tuy nó là tồn tại Linh Vọng Cảnh, thân thể cường hãn vô cùng, nhưng mà tầm mắt của nó không có xa như vậy, không nhìn thấy tiểu Vưu đang chạy thục mạng, vì vậy đành phải điên cuồng tiết lửa giận mà thôi.
Nhìn thấy uy thế khủng bố của con hồn thú màu đỏ, trong nội tâm Diệp Thần sầu lo càng lớn, chỉ sợ ngay cả Đạm Thai Lăng cũng không phải đối thủ của con hồn thú này, đáng sợ hơn là con hồn thú này tốc độ phát triển kinh người.
Muốn giết chết nó, chỉ sợ không phải chuyện đơn giản như vậy.
Nó quả thực là thành lũy di động mà.
Nhìn thấy con hồn thú màu đỏ đang truy tung, Diệp Thần tranh thủ thời gian tăng thêm tốc độ bỏ chạy.
Con hồn thú phía sau bị bỏ xa, biến mất phía chân trời. tuy con hồn thú này mạnh mẽ, nhưng mà có chút phương diện không bằng cường giả Linh Vọng Cảnh của nhân loại, yêu thú, Huyền thú.,
Xem ra nó không thể đuổi kịp, Diệp Thần có chút buông lỏng một hơi, cảm ứng một chút và phát hiện tiểu Vưu đã bay qua mặt hắn, trong chớp mắt đã đi trước rồi.
Hắn đã xem thường tiểu gia hỏa này rồi, tốc độ di chuyển của nó nhanh hơn hắn quá nhiều.
Tiểu Vưu cười tủm tỉm đưa túi càn khôn qua, bộ dáng hân hoan như chim sẻ.
Diệp Thần tiếp nhận túi càn khôn của tiểu Vưu, không biết tiểu Vưu này cướp được cái gì, hắn nhìn qua túi càn khôn, phát hiện bên trong tràn đầy, nhìn thấy túi càn khôn xong, Diệp Thần cũng sững sờ, không nghĩ tới tiểu Vưu tay chân thật sự quá nhanh, chỉ qua một lát đã thu được nhiều như vậy.
Tiểu Vưu nháy nháy con mắt, thân mật rơi vào vai Diệp Thần.
- Đây là cho ngươi.
Diệp Thần từ trong túi càn khôn móc hai khối tinh thần chi thạch ra, đưa cho tiểu Vưu.
- Hai khối tinh thần chi thạch này dùng trước đi, khi hết lại nói với ta, nhiều tinh thần chi thạch như vậy, ngươi dùng nhiều hiệu quả cũng sẽ hạ thấp, không bằng phân cho người Tinh Điện dùng, sau đó có thứ tốt lại ban thưởng cho ngươi.
Nói xong Diệp Thần thò tay sờ đầu tiểu Vưu.
Hai xúc tu của tiểu Vưu vòng quanh hai khối tinh thần chi thạch, cười híp mắt, thỏa mãn gật đầu.
Diệp Thần kiểm lại một chút. Cả túi càn khôn này có hơn hai trăm ba mươi khối tinh thần chi thạch, tám kiện bộ phận cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp, mười bảy kiện bộ phận bát phẩm Tử Ma Chiến Giáp, mặt khác còn có mấy trăm miếng ảnh kim cổ tệ, tuyền ngọc chi châu, mặt khác còn có mấy ngàn Thiên Nguyên cổ tệ.
Những vật này không đáng giá nhất chính la Thiên Nguyên cổ tệ, đồ tốt nhát đương nhiên là bộ phận Tử Ma Chiến Giáp!
Diệp Thần đổi bát phẩm Tử Ma Chiến Giáp trên người thành cửu phẩm, như vậy trừ nguyên bộ cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp ra hắn còn thừa bốn bộ phận cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp, còn có hai mươi mốt bộ phận bát phẩm Tử Ma Chiến Giáp, có thể tạo thành ba bộ đồ nguyên vẹn!
Có bộ cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp nguyên vẹn này, ngay cả cường giả Vô Thủy Cảnh lục thất trọng hắn cũng không sợ.
Không nghĩ tới lúc này đi tới sào huyệt trên không trung lại thu hoạch nhiều như thế, so với thu hoạch trong Trấn Hồn Tháp còn phong phú hơn nhiều.
Dùng thực lực bản thân của Diệp Thần muốn đột phá cấm chế sào huyệt là không thể nào, vẫn phải nhờ tiểu Vưu.
Nghĩ đến con hồn thú bọ ngựa kinh khủng kia, Diệp Thần tâm tình có vài phần ngưng trọng, nếu như để con hồn thú này tiếp tục phát triển, sợ rằng sẽ trở thành cường giả tuyệt đỉnh, đến lúc đó đối với nhân loại, yêu thú cùng Huyền thú mà nói là tai nạn hủy diệt.
Một mình Diệp Thần vô lực xoay chuyển trời đất, chỉ có thể mang tin tức cho Đạm Thai Lăng.
Trung ương đế quốc đế đô.
Đây là hùng thành to lớn. Trước nạn hồn thú thì trong tòa thành này có bảy tám ngàn vạn. Sau khi hồn thú thú triều, nhân khẩu tăng lên mấy chục ngàn vạn.
Tường thành đế đô do hắc huyền thiết tạo thành, cao vài trăm mét, có tác dụng chống cự hồn thú..
Hồn thú thú triều tiến đến khiến các thế lực gặp nguy cơ khủng bố, bọn họ không có biện pháp lánh đời không ra. Một khi bọn họ bị cô lập ở dã ngoại, số lượng môn hạ đệ tử càng ngày càng ít, cuối cùng là giảm quá nhiều, sớm muộn sẽ có ngày diệt vong. Cho nên bọn họ phải dời tổng bộ của mình vào trong đế đô.
Trong một thế gian thế lực trong đế quốc tụ tập lại, trong đó dùng Chấp Pháp Điện cầm đầu, Chiến Thần Đường, Linh Bảo Các và Dược Vương Thành thứ hai.
Có những thế lực này gia nhập, đế đô có thể nói là vững như thái sơn, nhưng mà những thế lực này tụ tập, hoàng tộc trung ương đế quốc thoáng cái biến thành có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Trong đó thành viên hoàng tộc biến thành khôi lỗi cho thế lực các nơi.
Cũng may bởi vì hồn thú uy hiếp nên thế lực khắp nơi đều ăn ý vẫn duy trì cân đối, không có động tới quân đoàn của đế quốc.
Xa xa Diệp Thần cảm ứng được tường thành. Trên đó có từng khí tức Thần Tôn, Yêu Vương chấn nhiếp hồn thú bên ngoài, phòng ngự của đế đô còn nghiêm ngặt hơn Tinh Điện nhiều.
Diệp Thần đi qua cửa nhỏ sâm nghiêm đi vào trong đế quốc
Một đường đi qua trên đường đi đầu người di động cơ hồ kín hết chỗ, mọi người nghị luận nhiều nhất chính là hồn thú thú triều.
- Nghe nói bên ngoài trừ đế đô ra, cả trung ương đế quốc chỉ còn lại sáu tòa thành trì cố thủ.
Có người lo lắng nói ra.
- Hồn thú thú triều thật đáng sợ, quá nhiều người chết oan chết uổng...
Một ít người lòng còn sợ hãi, thở dài nói ra, cảnh tượng hồn thú phô thiên cái địa tập kích giống như cơn ác mộng, trong lòng bọn họ lúc nào cũng không quên được.
- Ông trời ơi, tại sao cho hồn thú xuất hiện chứ? Trận tai nạn này bao giờ mới chấm dứt đây?
Có người che măt bi thương, đang chất vấn trời xanh, nhớ tới thân nhân và bằng hữu thì đau khổ.
- Tai nạn này sẽ có khi chấm dứt.
Có ít người đáy mắt mang theo tuyệt vọng, thì thào nói ra.
Đi trên đường trong lòng Diệp Thần trầm trọng.
Hồn thú thú triều tàn sát nhân loại, yêu thú, Huyền thú quá nhiều, trừ mấy tòa thành trì ra những người khác đều di chuyển đi, vô số tánh mạng đã bị hồn thú giết, chỉ để lại phế tích mà thôi, mà vài tòa thành cố thủ này là một số thế gia, thượng cổ huyết mạch chiếm cứ mới có thể chống lại hồn thú tấn công.
Trong loạn thế mạng người như cọng rơm cái rác, chết đi chính là dân chúng bình thường không có vũ lực, bây giờ có thể lui giữ thành trì đại bộ phận hoặc nhiều hoặc ít đều có tu luyện qua công pháp và vũ kỹ.
Cả thế giới dường như tiến hành thanh lọc theo kiểu khôn sống mống chết.
Tuy trong đế đô chen chúc nhưng ngược lại là không có quá loạn, dù sao có mấy đại siêu cấp thế lực khống chế, tất cả xem như trật tự. Diệp Thần cười khổ, xem ra hắn vừa rồi lo lắng suông rồi, tiểu Vưu thằng này căn bản có chỗ dựa vững chắc.
Diệp Thần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con hồn thú bò ngựa màu đỏ và hình thể to lớn như ngọn núi nhỏ, trên người có lân giáp sáng bóng, nó càng không ngừng phẫn nộ gào thét, móng vuốt phía trước lăng không chém ra, mấy chục ngọn núi chung quanh nát bấy.
Tiểu Vưu đã chọc giận nó, tuy nó là tồn tại Linh Vọng Cảnh, thân thể cường hãn vô cùng, nhưng mà tầm mắt của nó không có xa như vậy, không nhìn thấy tiểu Vưu đang chạy thục mạng, vì vậy đành phải điên cuồng tiết lửa giận mà thôi.
Nhìn thấy uy thế khủng bố của con hồn thú màu đỏ, trong nội tâm Diệp Thần sầu lo càng lớn, chỉ sợ ngay cả Đạm Thai Lăng cũng không phải đối thủ của con hồn thú này, đáng sợ hơn là con hồn thú này tốc độ phát triển kinh người.
Muốn giết chết nó, chỉ sợ không phải chuyện đơn giản như vậy.
Nó quả thực là thành lũy di động mà.
Nhìn thấy con hồn thú màu đỏ đang truy tung, Diệp Thần tranh thủ thời gian tăng thêm tốc độ bỏ chạy.
Con hồn thú phía sau bị bỏ xa, biến mất phía chân trời. tuy con hồn thú này mạnh mẽ, nhưng mà có chút phương diện không bằng cường giả Linh Vọng Cảnh của nhân loại, yêu thú, Huyền thú.,
Xem ra nó không thể đuổi kịp, Diệp Thần có chút buông lỏng một hơi, cảm ứng một chút và phát hiện tiểu Vưu đã bay qua mặt hắn, trong chớp mắt đã đi trước rồi.
Hắn đã xem thường tiểu gia hỏa này rồi, tốc độ di chuyển của nó nhanh hơn hắn quá nhiều.
Tiểu Vưu cười tủm tỉm đưa túi càn khôn qua, bộ dáng hân hoan như chim sẻ.
Diệp Thần tiếp nhận túi càn khôn của tiểu Vưu, không biết tiểu Vưu này cướp được cái gì, hắn nhìn qua túi càn khôn, phát hiện bên trong tràn đầy, nhìn thấy túi càn khôn xong, Diệp Thần cũng sững sờ, không nghĩ tới tiểu Vưu tay chân thật sự quá nhanh, chỉ qua một lát đã thu được nhiều như vậy.
Tiểu Vưu nháy nháy con mắt, thân mật rơi vào vai Diệp Thần.
- Đây là cho ngươi.
Diệp Thần từ trong túi càn khôn móc hai khối tinh thần chi thạch ra, đưa cho tiểu Vưu.
- Hai khối tinh thần chi thạch này dùng trước đi, khi hết lại nói với ta, nhiều tinh thần chi thạch như vậy, ngươi dùng nhiều hiệu quả cũng sẽ hạ thấp, không bằng phân cho người Tinh Điện dùng, sau đó có thứ tốt lại ban thưởng cho ngươi.
Nói xong Diệp Thần thò tay sờ đầu tiểu Vưu.
Hai xúc tu của tiểu Vưu vòng quanh hai khối tinh thần chi thạch, cười híp mắt, thỏa mãn gật đầu.
Diệp Thần kiểm lại một chút. Cả túi càn khôn này có hơn hai trăm ba mươi khối tinh thần chi thạch, tám kiện bộ phận cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp, mười bảy kiện bộ phận bát phẩm Tử Ma Chiến Giáp, mặt khác còn có mấy trăm miếng ảnh kim cổ tệ, tuyền ngọc chi châu, mặt khác còn có mấy ngàn Thiên Nguyên cổ tệ.
Những vật này không đáng giá nhất chính la Thiên Nguyên cổ tệ, đồ tốt nhát đương nhiên là bộ phận Tử Ma Chiến Giáp!
Diệp Thần đổi bát phẩm Tử Ma Chiến Giáp trên người thành cửu phẩm, như vậy trừ nguyên bộ cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp ra hắn còn thừa bốn bộ phận cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp, còn có hai mươi mốt bộ phận bát phẩm Tử Ma Chiến Giáp, có thể tạo thành ba bộ đồ nguyên vẹn!
Có bộ cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp nguyên vẹn này, ngay cả cường giả Vô Thủy Cảnh lục thất trọng hắn cũng không sợ.
Không nghĩ tới lúc này đi tới sào huyệt trên không trung lại thu hoạch nhiều như thế, so với thu hoạch trong Trấn Hồn Tháp còn phong phú hơn nhiều.
Dùng thực lực bản thân của Diệp Thần muốn đột phá cấm chế sào huyệt là không thể nào, vẫn phải nhờ tiểu Vưu.
Nghĩ đến con hồn thú bọ ngựa kinh khủng kia, Diệp Thần tâm tình có vài phần ngưng trọng, nếu như để con hồn thú này tiếp tục phát triển, sợ rằng sẽ trở thành cường giả tuyệt đỉnh, đến lúc đó đối với nhân loại, yêu thú cùng Huyền thú mà nói là tai nạn hủy diệt.
Một mình Diệp Thần vô lực xoay chuyển trời đất, chỉ có thể mang tin tức cho Đạm Thai Lăng.
Trung ương đế quốc đế đô.
Đây là hùng thành to lớn. Trước nạn hồn thú thì trong tòa thành này có bảy tám ngàn vạn. Sau khi hồn thú thú triều, nhân khẩu tăng lên mấy chục ngàn vạn.
Tường thành đế đô do hắc huyền thiết tạo thành, cao vài trăm mét, có tác dụng chống cự hồn thú..
Hồn thú thú triều tiến đến khiến các thế lực gặp nguy cơ khủng bố, bọn họ không có biện pháp lánh đời không ra. Một khi bọn họ bị cô lập ở dã ngoại, số lượng môn hạ đệ tử càng ngày càng ít, cuối cùng là giảm quá nhiều, sớm muộn sẽ có ngày diệt vong. Cho nên bọn họ phải dời tổng bộ của mình vào trong đế đô.
Trong một thế gian thế lực trong đế quốc tụ tập lại, trong đó dùng Chấp Pháp Điện cầm đầu, Chiến Thần Đường, Linh Bảo Các và Dược Vương Thành thứ hai.
Có những thế lực này gia nhập, đế đô có thể nói là vững như thái sơn, nhưng mà những thế lực này tụ tập, hoàng tộc trung ương đế quốc thoáng cái biến thành có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Trong đó thành viên hoàng tộc biến thành khôi lỗi cho thế lực các nơi.
Cũng may bởi vì hồn thú uy hiếp nên thế lực khắp nơi đều ăn ý vẫn duy trì cân đối, không có động tới quân đoàn của đế quốc.
Xa xa Diệp Thần cảm ứng được tường thành. Trên đó có từng khí tức Thần Tôn, Yêu Vương chấn nhiếp hồn thú bên ngoài, phòng ngự của đế đô còn nghiêm ngặt hơn Tinh Điện nhiều.
Diệp Thần đi qua cửa nhỏ sâm nghiêm đi vào trong đế quốc
Một đường đi qua trên đường đi đầu người di động cơ hồ kín hết chỗ, mọi người nghị luận nhiều nhất chính là hồn thú thú triều.
- Nghe nói bên ngoài trừ đế đô ra, cả trung ương đế quốc chỉ còn lại sáu tòa thành trì cố thủ.
Có người lo lắng nói ra.
- Hồn thú thú triều thật đáng sợ, quá nhiều người chết oan chết uổng...
Một ít người lòng còn sợ hãi, thở dài nói ra, cảnh tượng hồn thú phô thiên cái địa tập kích giống như cơn ác mộng, trong lòng bọn họ lúc nào cũng không quên được.
- Ông trời ơi, tại sao cho hồn thú xuất hiện chứ? Trận tai nạn này bao giờ mới chấm dứt đây?
Có người che măt bi thương, đang chất vấn trời xanh, nhớ tới thân nhân và bằng hữu thì đau khổ.
- Tai nạn này sẽ có khi chấm dứt.
Có ít người đáy mắt mang theo tuyệt vọng, thì thào nói ra.
Đi trên đường trong lòng Diệp Thần trầm trọng.
Hồn thú thú triều tàn sát nhân loại, yêu thú, Huyền thú quá nhiều, trừ mấy tòa thành trì ra những người khác đều di chuyển đi, vô số tánh mạng đã bị hồn thú giết, chỉ để lại phế tích mà thôi, mà vài tòa thành cố thủ này là một số thế gia, thượng cổ huyết mạch chiếm cứ mới có thể chống lại hồn thú tấn công.
Trong loạn thế mạng người như cọng rơm cái rác, chết đi chính là dân chúng bình thường không có vũ lực, bây giờ có thể lui giữ thành trì đại bộ phận hoặc nhiều hoặc ít đều có tu luyện qua công pháp và vũ kỹ.
Cả thế giới dường như tiến hành thanh lọc theo kiểu khôn sống mống chết.
Tuy trong đế đô chen chúc nhưng ngược lại là không có quá loạn, dù sao có mấy đại siêu cấp thế lực khống chế, tất cả xem như trật tự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]