Bành bành bành, từng đạo thiên uy nện xuống, toàn bộ bị Diệp Thần đánh nát, thời điểm tiêu tán còn phóng thích lôi đình chi lực.
Dưới lôi đình dày đặc, Diệp Thần càng không ngừng vận chuyển Lôi Đế Quyết, dẫn lôi đình vào người rèn luyện thân thể.
Tuyệt đại bộ phận lôi đình bị Diệp Thần hấp thu, còn có một bộ phận bị Diệp Thần đánh tan trên không trung, đám đệ tử Diệp gia trong sơn cốc cảm nhận được lôi đình thuần túy trên không trung, nhao nhao lướt đến vận chuyển Lôi Đế Quyết hấp thu lực lượng này.
Lôi đình cuồn cuộn, lôi quang lập loè, Diệp Thần đứng sừng sững trong thiên lôi, giống như thiên thần.
Tiểu Dực được Thôn Thiên lão giả che chở, xông vào trong thiên uy của Diệp Thần, bởi vì có trận pháp bảo hộ, hắn thừa nhận lôi đình nhỏ hơn Diệp Thần rất nhiều, miễn cưỡng chống đỡ áp lực, điên cuồng vận chuyển lực lượng chống lại lôi đình và lĩnh ngộ chân ý võ đạo, nhanh chóng tăng thực lực lên.
Thiên uy giống như biển gầm, tiếp tục hơn ba mươi sóng ngay cả những người tấn giai Vô Thủy Cảnh thật lâu, tu vi tới tam trọng cũng không dám nói đối mặt với thiên uy khủng khiếp này, có thể như Diệp Thần càng không có ai.
Đúng lúc này một lớp thiên uy càng mạnh hơn hàng lâm, nó giống như hóa thành thực chất, hóa thành tòa nùi cao màu vàng trấn áp xuống.
Trong nháy mắt một đạo khí tức bàng bạc khuếch trướng ra ngoài, ngọn núi màu vàng này cao hơn vạn trượng, che dậy cả bầu trời áp xuống Diệp Thần.
Mọi người phía dưới phát hiện trong hư không trống rỗng xuất hiện ngọn núi, lập tức cả kinh ngây người, những người tu luyện võ đạo cũng không ít, những dân chúng phàm nhân trong thành sớm quỳ rạp trên đất, cho rằng là thiên thần hàng lâm, dập đầu không ngớt.
Lúc này Tông Chu nhanh chóng lướt qua, hắn đứng ở xa xa, quay đầu nhìn qua ngọn núi cao màu vàng này, trên mặt mang theo khiếp sợ thật sâu, thiên uy mạnh mẽ như thế hắn không dám chạm vào, tuy dùng thực lực của hắn không có nguy hiểm tính mạng, nhưng nhất định sẽ bị thương.
Nhất Khối, Thông Thiên Sư Vương cùng Tông Miểu nhanh chóng rời xa phạm vi của thiên uy.
Diệp Thần cảm nhận được lực lượng hủy diệt, da thịt toàn thân muốn nứt, cốt cách rung động, hắn dường như cảm giác được tử vong đáng sợ.
Ở vào cảnh sống chết trước mắt, trong óc Diệp Thần thanh minh, hắn lúc này thậm chí quên mất thứ gì đó.
- Võ đạo chân ý, bởi vì tìm kiếm đạo thật sâu, cho dù là thiên uy cũng không thể ngăn cản!
Diệp Thần tập trung tư tưởng tĩnh khí, đôi mắt nhìn về phía hư không, đứng thẳng trong thiên uy, sáu thức vũ kỹ Chưởng Phá Càn Khôn hiển hiện ra, không ngừng diễn hóa hoàn thiện, biểu hiện tư thái hoàn thiện nhất của nó trước mặt hắn.
Vũ kỹ này hoàn toàn thoát ly khỏi phạm trù vũ kỹ thất phẩm, càng được Diệp Thần dung hợp một bộ phận tinh nghĩa của chưởng toái ngân hà.
Quyền Toái Cửu Thiên!
Diệp Thần quát một tiếng, ngưng tụ huyền khí toàn thân đánh thẳng vào trong hư không, một quyền kia ẩn chứa lực tan vỡ vô hạn, lăng không oanh ra.
Oanh! ! !
Ngọn núi màu vàng này bị Diệp Thần một quyền nổ nát, chia năm xẻ bảy, nổ tung, hào quang màu vàng chậm rãi tiêu tán trên không trung.
Sau khi thân thể cùng thần hồn dung hợp với nhau, cường độ thân thể của Diệp Thần đã đạt tới trình độ không thể tưởng tượng nổi!
Núi cao màu vàng bị một quyền đánh nát.
Đám người Tông Chu, Tông Miểu khiếp sợ địa nhìn qua Diệp Thần, không nghĩ tới Diệp Thần lại mạnh như vậy!
Diệp Thần cảm giác được trong mảnh vỡ có ẩn chứa chân ý võ đạo, hắn dùng thân thể đón mảnh vỡ này, thu nạp những mảnh vỡ, luyện vào trong cơ thể, trong đôi mắt có hào quang bắn ra.
Tiểu Dực thấy thế cũng thu nạp mảnh vỡ, không ngừng lĩnh ngộ chân ý võ đạo trong đó.
Thiên uy cũng không có chấm dứt như vậy, từng tòa núi màu vàng hiện r, không ngừng mà từ trên cao nện xuống, nện thẳng vào Diệp Thần, giống như vĩnh viễn không dừng lại.
Diệp Thần tóc đen bay lên, con mắt kiên định, đánh ra từng quyền, đánh vỡ thiên uy.
Đến cuối cùng có tới hai ngọn núi màu vàng nện thẳng xuống, cùng nện vào Diệp Thần.
Áp lực tăng lên gấp đôi, sắc mặt Diệp Thần ngưng trọng, thiên uy đã chuẩn bị kết thúc, hắn tuyệt đối không thể thất bại vào lúc cuối cùng!
PHÁ...
Diệp Thần thúc dục Huyền Vũ chi khí, hắn xiết chặc nắm đấm, một quyền mang theo hào quang màu bạc xuất hiện, do huyền khí ngưng tụ thành Huyền Vũ dung hợp với một quyền này, hắn đấm thẳng vào hai ngọn núi thiên uy điệp gia.
Oanh! ! !
Một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, hai ngọn núi màu vàng này bị đánh nổ tung.
Diệp Thần đắm chìm trong mảnh vỡ, nhận thức chân ý võ đạo trong đó, thần hồn cùng huyền khí đều đạt tới tuyệt đỉnh!
Khi thiên uy thối lui, huyền khí và thần hồn của Diệp Thần cũng đột phá cảnh giới trước đó, cả hai cùng tiến vào Vô Thủy Cảnh!
Vô Thủy Cảnh nhất trọng, Diệp Thần xiết chặt nắm đấm, xương cốt toàn thân vang lên răng rắc, tinh khí và lực lượng cường đại bao phủ toàn thân, không có chỗ phát tiết.
Mặc dù chỉ là Vô Thủy Cảnh nhất trọng, nhưng luận thực lực so với lúc Yêu Vương đỉnh phong thì Diệp Thần dám đối kháng với Vô Thủy Cảnh nhị tam trọng. Sau khi tấn giai Vô Thủy Cảnh, cho dù trực diện Tông Chu là cường giả Vô Thủy Cảnh lục trọng, Diệp Thần cũng không sợ.
Rốt cục tấn giai Vô Thủy Cảnh!
Trong nội tâm Diệp Thần mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn qua Tông Chu lăng không ở xa xa, trong đôi mắt xuất hiện hàn quang, Tông Chu chính là địch nhân đầu tiên sau khi hắn tấn giai.
Thiên uy tan biến.
Đám người Tông Chu, Tông Miểu hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Thần dưới thiên uy khủng bố như vậy vẫn sống sót không hao tổn gì, đều kinh hãi không thôi. Vừa mới tấn giai Vô Thủy Cảnh, lại ngăn được thiên uy khủng bố như thế, vậy có ý nghĩa thành tựu tương lai của Diệp Thần vượt xa bọn họ.
Người này chưa trừ tất nguy hiểm Thương Lan nhất mạch!
- Thương Lan chiến giáp!
Tông Chu quát một tiếng, thủy hệ huyền khí quanh người ngưng kết thành chiến giáp ở ngoài thân, phòng hộ hắn vào bên trong, trong tay xuất hiện trường kiếm màu lam, mà sau lưng có nhiều thủy hệ huyền khí ngưng thành động vật biển.
Sau khi đánh tan thiên uy, lực lượng trong người Diệp Thần đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới, trong đôi mắt có tử hỏa hiện ra, trên lưng có đôi cánh sáng bóng, Bất Tử Hắc Hoàng và Thiên Lân Bạch Tê phóng lên trời, khi tu vị Diệp Thần tăng lên, tu vị của chúng cũng đạt tới Vô Thủy Cảnh.
Bất Tử Hắc Hoàng mở to đôi cánh có hỏa diễm thiêu đốt, cánh giương lên giống như có thể che phủ bầu trời, mà Thiên Lân Bạch Tê hình thể không thua kém Bất Tử Hắc Hoàng bao nhiêu, hình thể to lớn như cái thành lũy, chân đạp hư không bước lên phía trước.
Hai con cự thú cùng bổ nhào qua phía Tông Chu.
- Hai yêu thú Vô Thủy Cảnh!
Trong nội tâm Tông Chu giật mình, không nghĩ tới Diệp Thần trừ bản thân mới tấn giai Vô Thủy Cảnh ra, không ngờ còn triệu hồi hai yêu thú Vô Thủy Cảnh, nhưng mà hai con yêu thú Vô Thủy Cảnh này dường như chỉ là Vô Thủy Cảnh nhất trọng mà thôi.
- Vô Thủy Cảnh nhất trọng, cũng dám làm càn trước mặt của ta!
Tông Chu hừ lạnh một tiếng, động vật biển sau lưng biến lớn, độ cao đạt tới sáu mươi mét, giống như một con hồng hoang cự thú, nó vung móng vuốt sắc bén của mình lên nện thẳng vào Bất Tử Hắc Hoàng cùng Thiên Lân Bạch Tê Bành bành bành, từng đạo thiên uy nện xuống, toàn bộ bị Diệp Thần đánh nát, thời điểm tiêu tán còn phóng thích lôi đình chi lực.
Dưới lôi đình dày đặc, Diệp Thần càng không ngừng vận chuyển Lôi Đế Quyết, dẫn lôi đình vào người rèn luyện thân thể.
Tuyệt đại bộ phận lôi đình bị Diệp Thần hấp thu, còn có một bộ phận bị Diệp Thần đánh tan trên không trung, đám đệ tử Diệp gia trong sơn cốc cảm nhận được lôi đình thuần túy trên không trung, nhao nhao lướt đến vận chuyển Lôi Đế Quyết hấp thu lực lượng này.
Lôi đình cuồn cuộn, lôi quang lập loè, Diệp Thần đứng sừng sững trong thiên lôi, giống như thiên thần.
Tiểu Dực được Thôn Thiên lão giả che chở, xông vào trong thiên uy của Diệp Thần, bởi vì có trận pháp bảo hộ, hắn thừa nhận lôi đình nhỏ hơn Diệp Thần rất nhiều, miễn cưỡng chống đỡ áp lực, điên cuồng vận chuyển lực lượng chống lại lôi đình và lĩnh ngộ chân ý võ đạo, nhanh chóng tăng thực lực lên.
Thiên uy giống như biển gầm, tiếp tục hơn ba mươi sóng ngay cả những người tấn giai Vô Thủy Cảnh thật lâu, tu vi tới tam trọng cũng không dám nói đối mặt với thiên uy khủng khiếp này, có thể như Diệp Thần càng không có ai.
Đúng lúc này một lớp thiên uy càng mạnh hơn hàng lâm, nó giống như hóa thành thực chất, hóa thành tòa nùi cao màu vàng trấn áp xuống.
Trong nháy mắt một đạo khí tức bàng bạc khuếch trướng ra ngoài, ngọn núi màu vàng này cao hơn vạn trượng, che dậy cả bầu trời áp xuống Diệp Thần.
Mọi người phía dưới phát hiện trong hư không trống rỗng xuất hiện ngọn núi, lập tức cả kinh ngây người, những người tu luyện võ đạo cũng không ít, những dân chúng phàm nhân trong thành sớm quỳ rạp trên đất, cho rằng là thiên thần hàng lâm, dập đầu không ngớt.
Lúc này Tông Chu nhanh chóng lướt qua, hắn đứng ở xa xa, quay đầu nhìn qua ngọn núi cao màu vàng này, trên mặt mang theo khiếp sợ thật sâu, thiên uy mạnh mẽ như thế hắn không dám chạm vào, tuy dùng thực lực của hắn không có nguy hiểm tính mạng, nhưng nhất định sẽ bị thương.
Nhất Khối, Thông Thiên Sư Vương cùng Tông Miểu nhanh chóng rời xa phạm vi của thiên uy.
Diệp Thần cảm nhận được lực lượng hủy diệt, da thịt toàn thân muốn nứt, cốt cách rung động, hắn dường như cảm giác được tử vong đáng sợ.
Ở vào cảnh sống chết trước mắt, trong óc Diệp Thần thanh minh, hắn lúc này thậm chí quên mất thứ gì đó.
- Võ đạo chân ý, bởi vì tìm kiếm đạo thật sâu, cho dù là thiên uy cũng không thể ngăn cản!
Diệp Thần tập trung tư tưởng tĩnh khí, đôi mắt nhìn về phía hư không, đứng thẳng trong thiên uy, sáu thức vũ kỹ Chưởng Phá Càn Khôn hiển hiện ra, không ngừng diễn hóa hoàn thiện, biểu hiện tư thái hoàn thiện nhất của nó trước mặt hắn.
Vũ kỹ này hoàn toàn thoát ly khỏi phạm trù vũ kỹ thất phẩm, càng được Diệp Thần dung hợp một bộ phận tinh nghĩa của chưởng toái ngân hà.
Quyền Toái Cửu Thiên!
Diệp Thần quát một tiếng, ngưng tụ huyền khí toàn thân đánh thẳng vào trong hư không, một quyền kia ẩn chứa lực tan vỡ vô hạn, lăng không oanh ra.
Oanh! ! !
Ngọn núi màu vàng này bị Diệp Thần một quyền nổ nát, chia năm xẻ bảy, nổ tung, hào quang màu vàng chậm rãi tiêu tán trên không trung.
Sau khi thân thể cùng thần hồn dung hợp với nhau, cường độ thân thể của Diệp Thần đã đạt tới trình độ không thể tưởng tượng nổi!
Núi cao màu vàng bị một quyền đánh nát.
Đám người Tông Chu, Tông Miểu khiếp sợ địa nhìn qua Diệp Thần, không nghĩ tới Diệp Thần lại mạnh như vậy!
Diệp Thần cảm giác được trong mảnh vỡ có ẩn chứa chân ý võ đạo, hắn dùng thân thể đón mảnh vỡ này, thu nạp những mảnh vỡ, luyện vào trong cơ thể, trong đôi mắt có hào quang bắn ra.
Tiểu Dực thấy thế cũng thu nạp mảnh vỡ, không ngừng lĩnh ngộ chân ý võ đạo trong đó.
Thiên uy cũng không có chấm dứt như vậy, từng tòa núi màu vàng hiện r, không ngừng mà từ trên cao nện xuống, nện thẳng vào Diệp Thần, giống như vĩnh viễn không dừng lại.
Diệp Thần tóc đen bay lên, con mắt kiên định, đánh ra từng quyền, đánh vỡ thiên uy.
Đến cuối cùng có tới hai ngọn núi màu vàng nện thẳng xuống, cùng nện vào Diệp Thần.
Áp lực tăng lên gấp đôi, sắc mặt Diệp Thần ngưng trọng, thiên uy đã chuẩn bị kết thúc, hắn tuyệt đối không thể thất bại vào lúc cuối cùng!
PHÁ...
Diệp Thần thúc dục Huyền Vũ chi khí, hắn xiết chặc nắm đấm, một quyền mang theo hào quang màu bạc xuất hiện, do huyền khí ngưng tụ thành Huyền Vũ dung hợp với một quyền này, hắn đấm thẳng vào hai ngọn núi thiên uy điệp gia.
Oanh! ! !
Một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, hai ngọn núi màu vàng này bị đánh nổ tung.
Diệp Thần đắm chìm trong mảnh vỡ, nhận thức chân ý võ đạo trong đó, thần hồn cùng huyền khí đều đạt tới tuyệt đỉnh!
Khi thiên uy thối lui, huyền khí và thần hồn của Diệp Thần cũng đột phá cảnh giới trước đó, cả hai cùng tiến vào Vô Thủy Cảnh!
Vô Thủy Cảnh nhất trọng, Diệp Thần xiết chặt nắm đấm, xương cốt toàn thân vang lên răng rắc, tinh khí và lực lượng cường đại bao phủ toàn thân, không có chỗ phát tiết.
Mặc dù chỉ là Vô Thủy Cảnh nhất trọng, nhưng luận thực lực so với lúc Yêu Vương đỉnh phong thì Diệp Thần dám đối kháng với Vô Thủy Cảnh nhị tam trọng. Sau khi tấn giai Vô Thủy Cảnh, cho dù trực diện Tông Chu là cường giả Vô Thủy Cảnh lục trọng, Diệp Thần cũng không sợ.
Rốt cục tấn giai Vô Thủy Cảnh!
Trong nội tâm Diệp Thần mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn qua Tông Chu lăng không ở xa xa, trong đôi mắt xuất hiện hàn quang, Tông Chu chính là địch nhân đầu tiên sau khi hắn tấn giai.
Thiên uy tan biến.
Đám người Tông Chu, Tông Miểu hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Thần dưới thiên uy khủng bố như vậy vẫn sống sót không hao tổn gì, đều kinh hãi không thôi. Vừa mới tấn giai Vô Thủy Cảnh, lại ngăn được thiên uy khủng bố như thế, vậy có ý nghĩa thành tựu tương lai của Diệp Thần vượt xa bọn họ.
Người này chưa trừ tất nguy hiểm Thương Lan nhất mạch!
- Thương Lan chiến giáp!
Tông Chu quát một tiếng, thủy hệ huyền khí quanh người ngưng kết thành chiến giáp ở ngoài thân, phòng hộ hắn vào bên trong, trong tay xuất hiện trường kiếm màu lam, mà sau lưng có nhiều thủy hệ huyền khí ngưng thành động vật biển.
Sau khi đánh tan thiên uy, lực lượng trong người Diệp Thần đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới, trong đôi mắt có tử hỏa hiện ra, trên lưng có đôi cánh sáng bóng, Bất Tử Hắc Hoàng và Thiên Lân Bạch Tê phóng lên trời, khi tu vị Diệp Thần tăng lên, tu vị của chúng cũng đạt tới Vô Thủy Cảnh.
Bất Tử Hắc Hoàng mở to đôi cánh có hỏa diễm thiêu đốt, cánh giương lên giống như có thể che phủ bầu trời, mà Thiên Lân Bạch Tê hình thể không thua kém Bất Tử Hắc Hoàng bao nhiêu, hình thể to lớn như cái thành lũy, chân đạp hư không bước lên phía trước.
Hai con cự thú cùng bổ nhào qua phía Tông Chu.
- Hai yêu thú Vô Thủy Cảnh!
Trong nội tâm Tông Chu giật mình, không nghĩ tới Diệp Thần trừ bản thân mới tấn giai Vô Thủy Cảnh ra, không ngờ còn triệu hồi hai yêu thú Vô Thủy Cảnh, nhưng mà hai con yêu thú Vô Thủy Cảnh này dường như chỉ là Vô Thủy Cảnh nhất trọng mà thôi.
- Vô Thủy Cảnh nhất trọng, cũng dám làm càn trước mặt của ta!
Tông Chu hừ lạnh một tiếng, động vật biển sau lưng biến lớn, độ cao đạt tới sáu mươi mét, giống như một con hồng hoang cự thú, nó vung móng vuốt sắc bén của mình lên nện thẳng vào Bất Tử Hắc Hoàng cùng Thiên Lân Bạch Tê
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]