<cite>Edit & beta: Anky</cite>
Đi vào trong cung, Tố Tâm xuống kiệu đi bộ cùng Tề Văn Võ, nô tỳ đi theo phía sau từ xa xa. Rõ ràng là Tố Tâm có chút tâm sự, Tề Văn Võ hỏi nàng: “Làm sao vậy, nàng có tâm sự gì sao?”
Tố Tâm lắc đầu: “Không có gì, chỉ là có phần không nghĩ ra.”
Tề Văn Võ cười hỏi nàng: “Nàng biết tâm tư của Trinh Hoa đối với nàng không?”
Tố Tâm dừng bước chân rồi nhìn Tề Văn Võ: “Chàng biết sao?”
Tề Văn Võ tiếp tục đi về phía trước và khẽ gật đầu: “Ta biết, biết rất rõ ràng.”
Tố Tâm: “Vậy chàng không ngại chứ?” Tố Tâm lo lắng về chuyện đã đồng ý với Trinh An.
Tề Văn Võ lắc đầu: “Đương nhiên là không, hắn rất có mắt nhìn.”
Tố Tâm cong môi mà không nói gì.
Tề Văn Võ tiếp tục chậm rãi nói: “Hơn nữa, Tố Tâm không thích hắn, thậm chí có thể nói là chán ghét.”
Tố Tâm gật đầu.
Tề Văn Võ còn nói thêm: “Ta hy vọng nàng có thể vứt bỏ thành kiến với hắn, ta luôn cảm thấy yêu thích một người nhưng không có được, là một chuyện rất đáng thương.”
Trong nháy mắt Tố Tâm đứng lại, khoảng cách gần hơn một chút, nàng nâng khuôn mặt Tề Văn Võ lên rồi dùng ngón tay vuốt ve nửa bên mặt hắn. Dường như Tố Tâm đang nhớ lại điều gì đó: “Võ ca ca, chàng biết không? Nơi này của chàng đã từng có một vết sẹo, là lúc ta chín tuổi dùng roi tạo ra. Nhưng Võ ca ca yêu ta, sủng ta, cho dù mọi người ở sau lưng mắng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-tam/271943/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.