Chương trước
Chương sau
【CẢNH BÁO NSFW!! TỚI GIỜ ĂN MÓN KHAI VỊ.】
Tô Đại Bảo nhà họ Tô điểm thời được tám tháng tuổi đã có thể bắt chước người lớn phát âm bập bẹ đơn giản, mỗi khi nhìn thấy Tô Sóc sẽ vỗ tay nhỏ, mừng rỡ gọi: “Cha cha”.
Tô Sóc vui mừng hớn hở, tan tầm liền chạy về nhà, người đứng đầu Tô gia là cha Tô cũng mở một con mắt rồi nhắm một con mắt, ngẫu nhiên cũng cho hắn về sớm một lần để chăm cháu, mỗi ngày ông còn cố gắng nửa giờ, tranh thủ để cháu trai mau chóng học gọi mình là “Ông nội”.
Cục cưng được sinh ra khiến toàn bộ Tô gia trở nên thật náo nhiệt, số lần thông gia đến thăm cháu cũng thường xuyên, trên bàn ăn mỗi ngày đều có mặt đầy đủ thành viên. Không khí vui vẻ hoà thuận khiến mẹ Tô Sóc cũng bớt buồn hơn trước, nghe nói Tô Nghiên được điều đến làm cấp dưới của Tô Sóc cũng không có đến đòi cha Tô tranh chức vụ, nàng rộng rãi nói: “Đều là người trẻ tuổi, trong nhà chúng ta hiện tại Tiểu Sóc vừa có sự nghiệp lại có thành tựu, có vợ có con. Bên kia còn cái gì mà không có chứ, cho Tô Nghiên một cơ hội trong công việc cũng tốt, xem như giúp đỡ người nghèo đi.”
Mẹ hắn rốt cuộc cũng có dấu hiệu nghĩ thoáng, Tô Sóc cảm giác sâu sắc vui mừng.
Ai ngờ cha vừa đi thì mẹ liền giữ chặt hắn dữ dằn uy hiếp nói: “Mẹ đã sống đến từng tuổi này rồi, lại tranh giành với người khác cũng không có ý nghĩa gì. Nếu con dám cùng cha làm kiểu đàn ông như vậy thì mẹ sẽ thay Đường Đường đánh gãy chân chó của con!”
Tô Sóc hắc hắc cười ha ha: “Làm sao con có thể giống cha. Con mới có một ngưòi vợ còn giải quyết không được mà.”
Tô Đại Bảo vừa tròn một tháng, Dư Đường liền chuẩn bị sách vở đến trường học tập, Tô Sóc khuyên cậu ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, chính là cậu không chịu, chỉ miễn cưỡng đồng ý với Tô Sóc là sẽ không ở lại ký túc xá. Sau đó còn in một thời khóa biểu dán ở đầu giường, môn tự chọn nào cậu cũng chọn không bỏ sót, Tô Sóc cuối cùng hiểu được thì ra Dư Đường muốn giành học bổng ở trường.
Những ngày tiếp theo này ngược lại làm cho hắn khó chịu nhất. Bởi vì chung quanh Dư Đường luôn luôn được vây quanh với đủ loại Alpha, bọn họ giống như con ruồi làm cho người ta phiền, đuổi cũng đuổi không đi.
Giống như ngày hôm nay, Tô Sóc tan làm sớm sau đó lái xe từ công ty của mình chạy một mạch đến trường đại học A, đứng chờ cậu một hồi lâu mà vẫn không thấy Dư Đường đi ra, thấy vậy hắn xuống xe lên lầu tìm người.
Vừa đến gần phòng học, từ sau khung cửa sổ nhìn thấy Dư Đường cùng với một Alpha cao lớn ngồi song song nhau, hình như đang nhìn cùng một quyển sách, đầu nhanh chóng kề sát lại.
“Chỗ này thêm một nét bút, chỉnh lại bố cục bức tranh sau khi hoàn thiện, từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy tự nhiên hơn một chút.”
Giọng Dư Đường trong trẻo thanh tịnh, Tô Sóc nghe mà trong lòng ngứa ngáy, cảm thấy Alpha kia khẳng định giống như hắn chắc chắn trong lòng cũng ngứa ngáy, sải bước đi vào, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Dư Đường, ấm áp hỏi: “Không phải em tan học rồi sao? Anh ở dưới lầu đứng chờ em nửa ngày.”
Dư Đường ngẩng đầu nhìn hắn một chút, nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, ngược lại thì bạn học Alpha bên cạnh liền phản ứng nhanh, thấy Tô Sóc đứng dậy gật đầu hô lên “Học trưởng Tô. Xin chào.”. Hướng mắt nhìn cậu cảm ơn vì đã ở lại giải đáp, khép tập tranh lại sửa soạn đồ đạt, đứng dậy rời đi.
Khó mà gặp được người hiểu chuyện như vậy, trong lòng Tô Sóc chợt nhẹ nhõm, cúi xuống giúp Dư Đường thu thập sách vở văn phòng phẩm, chuẩn bị dẫn cậu về nhà.
Đi tới cửa chính, Dư Đường nói muốn tới toilet, Tô Sóc nói sẽ chờ cậu ở hành lang của lầu một, tâm trạng buồn bực ngán ngẩm đi dạo xung quanh, nhưng khi hắn đi xuống dưới lầu lối hay ở đi bộ đều bắt gặp được một bóng dáng quen thuộc.
Trên đường trở về, Tô Sóc hỏi Dư Đường: “Gần đây, tên Tống Viễn Chinh còn quấn lấy em không?”
Dư Đường: “Không có.” Nghĩ nghĩ nói bổ sung, nói: “Anh ta cho tới bây giờ không có quấn lấy em.”
Tô Sóc không tin lắm. Dư Đường trừ việc vẽ tranh thì không yêu thích điều gì khác, hắn cũng đi cùng cậu mấy lần đến xem triển lãm tranh, cũng không phải ngoại lệ ở buổi triển lãm đụng phải Tống Viễn Chinh, nghe nói gần đây nhất hắn được Đại học A mời trở về giảng dạy, hôm nay nhìn thấy đúng thật là người có tài năng.
Từ lần thứ nhất gặp mặt đối phương, Tô Sóc dựa vào trực giác của Alpha, nhất định cho rằng hắn đối với Dư Đường có chút tâm tư không thể cho ai biết, mà bản chất chiếm hữu cùng háo thắng của Alpha thực chất đã khắc sâu vào trong bản năng, dù sao đi nữa thì Dư Đường cũng chưa được đánh dấu. Trên thực tế mà nói, một Omega không bị đánh dấu chính là Omega không thuộc về bất kỳ kẻ nào, lại hợp tình hợp lý Alpha khác sẽ có quyền theo đuổi.
Tô Sóc cũng không phải lo lắng Dư Đường lưu luyến những trái tim bên lề, chỉ là hắn không thích Omega của mình bị người khác theo đuổi, điều đó khiến hắn có cảm giác lo lắng. Chuyện này làm hắn đứng ngồi không yên, lúc ăn cơm chiều cũng ngồi suy nghĩ làm sao có thể đem Dư Đường đánh dấu hoàn toàn, tránh khỏi đêm dài lắm mộng.
Không sai, mắt thấy năm nay giống như mùa xuân năm ngoái, Tô Đại Bảo mỗi ngày đều gọi ba ba, vậy mà Tô Sóc vẫn không thể nào đánh dấu bạn đời hợp pháp như mong muốn.
Nhưng thật ra là có nguyên nhân.
Lúc bé con vừa ra đời, Dư Đường chịu tổn thương khá nặng, thân thể lại yếu đuối, bác sĩ dặn dò gia đình để cậu tĩnh dưỡng thật tốt, Tô Sóc lại không phải cầm thú, sao có thể ngay lúc này đụng vào cậu?
Đợi đến khi Dư Đường xuất viện cho đến khi trở lại đi học, sinh hoạt bỗng trở nên bận rộn. Bởi vì trước đó nghỉ một khoảng thời gian dài để dưỡng thai nên học tập tiến độ bị chậm lại, nên bây giờ cậu thường xuyên bật đèn mà học bù. Tô Sóc lại không phải cầm thú, sao có thể ngay tại lúc này tăng thêm gánh nặng cho cậu gánh vác?
Về sau thì đông tới, Dư Đường sợ lạnh, một mùa đông làm cậu cảm mạo đến ba lần, vì cho con bú mà kiên trì không uống thuốc, mấy lần bị bệnh giày vò khó chịu khiến khuôn mặt nhỏ cũng gầy đi trông thấy rõ. Tô Sóc lại không phải cầm thú, sao có thể lại quấn lấy cậu gây áp lực nữa?
Về sau thì tới mùa xuân, Dư Đường gia nhập bên hội học sinh, mỗi ngày càng thêm bận rộn, về nhà còn muốn dành thời gian chơi cùng Bảo Bảo. Thường xuyên mệt mỏi đến nỗi ngã đầu liền ngủ, Tô Sóc lại không phải cầm thú, sao có thể ngay tại lúc này đem cậu làm tỉnh lại?
Tóm lại Tô Sóc nghĩ tới nghĩ lui cái này không được rồi chuyện kia cũng không xong. Bị mẹ ruột của mình suốt ngày cười hắn không thể giải quyết được nàng dâu nhà mình. Trước đó, ba ba của Dư Đường cũng hỏi hắn vì sao còn không chịu đánh dấu Dư Đường, còn đưa tới cho hắn mấy hộp thuốc bổ chuyên dụng cho Alpha, muốn nói lại thôi bèn nhắc nhở hắn nhớ ăn trước khi hết hạn.
Tô Sóc buồn rầu, bản thân không phải cầm thú cũng sẽ nhanh nghẹn thành cầm thú.
Rốt cục đợi đến hôm nay, hắn ngửi được trong không khí có mùi tin tức tố Omega nồng đậm, trong lòng phát giác được kỳ phát tình của Dư Đường sắp đến. Sau bữa ăn, Dư Đường đi phòng vẽ tranh chỉnh sửa phê duyệt, Tô Sóc cũng đi vào hỗ trợ, vừa sửa sang lại đồ rồi đứng bên cạnh cậu hỏi: “Một chút nữa em có rảnh không?”
“Em muốn chơi với Bảo Bảo.” Dư Đường nói.
“Sau đó thì sao?” Tô Sóc tiếp tục hỏi.
Dư Đường suy tư một lát: “Tắm rửa xong đi ngủ.”
Tô Sóc cảm thấy nhỏ Omega giống như đang lược bỏ chuyện gì, mà giờ khắc này lại không nghĩ được nhiều, hắn vội nói: “Vậy trước khi ngủ, có thể cho anh một tiếng được không?”
Dư Đường có chút do dự, Tô Sóc lập tức đổi giọng: “Nửa giờ, nửa giờ cũng được.”
Vì không dễ kiếm được nửa giờ từ Dư Đường, Tô Sóc liền đốt nến thơm rồi chuẩn bị tắm rửa, sau đó chạy đến nạy cửa đi vào muốn giúp cậu tắm rửa chà lưng.
Chờ trong chốc lát, Dư Đường còn chưa đi ra, Tô Sóc ở bên ngoài đứng ngồi không yên, đi sang phòng bên cạnh tiến đến cái nôi to nhìn thấy Tô Đại Bảo đã nằm ngủ ngon lành. Hơn tám tháng tuổi mà Bảo Bảo khi ngủ sẽ còn lẩm bẩm thổi bọt trên miệng, đem bàn tay nhỏ hướng vào miệng bên trong mình ngậm. Bảo mẫu chăm sóc cho bé con đem tay bé lấy ra, hướng về phía Tô Sóc báo cáo: “Bảo Bảo vừa dứt sữa mẹ nên không quen, luôn cắn tay thôi.”
Tô Sóc gật đầu, không muốn làm phiền dì chăm sóc bé con, trở lại gian phòng của mình mới tự nhiên nhớ tới chuyện gì, liên hệ với việc mấy ngày nay Dư Đường thường xuyên đi vào toilet, vỗ đùi, chậc lưỡi nhìn thấy ánh sáng chói thẳng vào đầu hắn.
Dư Đường ở bên trong toilet lề mề hơn một giờ, lúc đi ra ôm một đống quần áo bẩn, chuẩn bị đi ra bên ngoài, bỏ đồ vào máy giặc thì bị Tô Sóc nắm lấy eo của cậu không để cậu đi, còn đặt cằm đỡ trên vai hắn lẩm bẩm: “Em tắm lâu như vậy nên chuyện này đối với anh không công bằng, em phải thêm thời gian cho anh.”
Dư Đường ôm thật chặt đồ trong ngực, né tránh không để hắn thân cận: “Không thêm, nửa giờ em cũng không cho được. Vậy anh đợi đến cuối tuần đi.”
Tô Sóc trừng to mắt: “Ngày mai hả? Vì sao vậy?” Nói xong liền sờ Dư Đường, nói: “Trên cơ thể em có chỗ nào không thoải mái, nói đi để lão công nhìn một chút.”
Dư Đường liều mạng tránh: “Không có chỗ nào không thoải mái, không có.”
Tô Sóc biết hiện tại cậu đang che giấu cái gì, hắn cố ý sờ từ trên xuống dưới cơ thể cậu không chừa chỗ nào, mới đem tay vươn vào trong đống quần áo của Dư Đường đang ôm kia, chuẩn xác sờ được một cái bình, lấy ra nâng lên cao, lung lay bình có thể nhìn thấy bên trong chỉ có non nửa bình sữa trắng lỏng, ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì vậy bảo bối? Làm sao lại mang đồ hút sữa mà không gọi anh?”
——————————– a few moments later ——————————-
Đừng nói nửa giờ, nửa giờ cũng không thể dừng lại.
Sau đó, nước mắt Dư Đường từ từ rơi xuống, Tô Sóc luống cuống an ủi cậu một hồi lâu đều vô dụng, tùy tiện nói sang chuyện khác: “Hôm nay anh mới phát hiện mông của bảo bối so lúc trước còn lớn hơn đấy, sờ vào cảm thấy thật đàn hồi. Có phải là bởi vì do em sinh con…”
Lời còn chưa nói hết, Dư Đường khóc đến lợi hại hơn, chôn ở gối đầu bên trong im lặng co thành một cục, thương tâm cực kỳ.
Tô Sóc tự biết mình nói quá lời, ngậm miệng lại, chuyên tâm lau nước mắt cho vợ bé nhỏ.
Dư Đường hiểu rằng Tô Sóc đang dỗ mình, chỉ chốc lát sau liền dừng khóc thút thít, nghiêm mặt nắm tay Tô Sóc, đặt hắn sờ lên eo của mình.
Tô Sóc sờ mấy lần, không rõ ràng cho lắm mà nhìn xem phản ứng của cậu. Dư Đường thấy hắn ngốc đến muốn mạng, bất đắc dĩ nhắc nhở nói: “Nơi này, biến nhỏ rồi.”
Thì ra là sợ Tô Sóc ghét bỏ cậu sinh xong sẽ mập không dễ nhìn.
Tô Sóc làm sao lại ghét bỏ cậu cho được, Omega nhỏ chỗ nào cũng ngọt, hắn hận không thể đem cậu đặt lên cửa sổ mà không ngừng liếm sạch sẽ hai núm nhỏ đang chảy sữa.
Chỉ là chưa kịp làm thì bị Dư Đường ngăn cản.
Dư Đường vì việc Tô Sóc muốn đi cửa sổ liếm ngực cậu liền “Uy hiếp” không muốn, mười phần không tình nguyện đem nguyên nhân nói thẳng ra. Thì ra cậu cảm thấy chuyện đánh dấu này rất quan trọng, cả một đời chỉ có một lần. Nên cậu muốn tận mắt nhìn xem Tô Sóc, mặt đối mặt tiếp nhận việc đánh dấu.
Tô Sóc nghe được những lời này của Omega đã rất lâu rồi mới nói lời lãng mạn làm cho hắn mềm lòng, lúc này cam kết: “Lần sau tiến vào khoang sinh sản của em thì chúng ta sẽ làm theo kiểu mặt đối mặt, bao nhiêu lần cũng được.”
Trên mặt Dư Đường lại hiện lên màu đỏ ửng, nhấc lên chăn mền che đầu lại, ở bên trong lí nhí như tiếng muỗi kêu vo ve “Ừm” một tiếng.
Mong mỏi lâu như vậy rốt cuộc đã được như ý nguyện, Tô Sóc vui vẻ sảng khoái vô cùng, nghe lời cậu sai sử hầu hạ đến cửa sổ lau sạch sẽ sữa dính trên đó, thuận tay đem máy hút sữa cất đi. Sau đó chui ổ chăn cưỡng ép cùng dụ dỗ cậu gọi lão công.
Dư Đường ngại đến nỗi miệng nói không ra, lùi lại mà xin hắn gọi kiểu khác nhanh miệng kêu lên “Học trưởng”, Tô Sóc bĩu môi tỏ vẻ bất mãn nói: “Lão công chỉ có một, học trưởng thì có nhiều lắm…”
Trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người. Dư Đường cuộn tròn lấy thân thể chui vào trong ngực Tô Sóc, không biết có phải vì nguyên nhân không bị đánh dấu hay sao mà cậu đối với Tô Sóc sinh ra cảm giác ỷ lại cực kỳ. Cậu không khỏi lo sợ suy nghĩ, nếu như lúc ấy bị đánh dấu sau đó lại mang thai, nhiều khả năng cậu không thể rời khỏi cái ôm ấp này.
Mặc dù lúc ấy cậu không muốn rời đi, từ đầu đến cuối, cậu chưa hề nghĩ tới việc muốn rời đi.
“Học trưởng.” Dư Đường lại kêu một tiếng, bàn tay dán ở ngực Tô Sóc nóng hổi, cậu giống như nắm giữ trái tim hắn còn khiêu khích, nói: “Chỉ có mỗi anh là học trưởng của em thôi.”
Nhỏ Omega không biết Alpha như hắn cả đêm nay sẽ không thể ngủ, cũng không biết “đánh dấu” là như thế nào. Hai chữ này ở trong sách dạy sinh lý xuất hiện nhiều lần mà vẫn không hình dung được. Bọn họ có thể từng là những hạt bụi ở cạnh nhau giữa vũ trụ bao la. Đến khi được sinh ra trên cõi đời này đã định sẵn là thuộc về nhau, khắc sâu sự ràng buộc. Sự ràng buộc này tuy mỏng manh nhưng đủ để cho hắn cảm nhận được điều đẹp đẽ ấy.
Tô Sóc nhắm mắt lại, thầm hạ quyết tâm —— muốn đối xử thật tốt với Omega nhỏ, mỗi ngày so với ngày hôm qua sẽ làm tốt hơn.
Còn nữa… Sáng sớm ngày mai thức dậy trước tiên phải lấy sữa uống, uống no bụng thì mới đi làm.Tác giả: Cái phiên ngoại này thế mà viết tới sáu ngàn chữ Otz cũng coi là một chương tâm sự đi... Lúc đầu chuẩn bị viết hai phiên ngoại, còn một cái tạm thời chưa viết ra được, trước đặt vào tiếp xuống trước càng sát vách tây gạo đường, rơi hồ tồn cảo, tháng 10 bên trong mở, cầu cất giữ cầu chú ý! ( =))) Đoạn này tui không biết làm sao nên mọi người biết chỉ tui nhé.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.