Dư Đường nghe xong, nửa ngày không có trả lời, ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm mặt đất. Thoạt đầu Tô Sóc cho là có lý, nghĩ rèn sắt khi còn nóng nên nói thêm vài câu, lại phát giác trạng thái Dư Đường không đúng lắm. Tô Sóc gọi cậu vài tiếng, cả người cậu ngơ ngác không có phản ứng, Tô Sóc nắm lấy bờ vai của cậu hô nhũ danh “Cá đậu hũ”, mới đem hồn Dư Đường trở về. Sau khi bình tĩnh cảm xúc Dư Đường mới xác định người trước mặt mình là Tô Sóc, không nói lời nào trở mặt là trở mặt. Cánh tay cậu vung lên, đem tay Tô Sóc hất ra rồi quay đầu bước đi. Tô Sóc không có biết rõ Dư Đường bị làm sao, vội đuổi theo cậu, nói: “Em sao rồi? Có phải cơ thể cảm thấy khó chịu không?… Có phải anh nắm tay em chặt quá hả? Nếu em không muốn Bảo Bảo trong bụng sinh ra sẽ xấu thì không nên giận mà… Này!!! Em đi chậm một chút. Cẩn thận xe…” Dư Đường đứng tại trạm xe buýt chờ xe đến đón. Tô Sóc biết rõ nơi này sẽ không đến xe đưa, cũng không nói cho cậu biết mà nhẫn nại cùng nhau chờ xe trong im lặng. Trong lúc hai người đứng chờ xe thì bị mặt trời buổi trưa chiếu đến phát hoảng. Không biết từ chỗ nào mà Tô Sóc nhặt được tờ rơi tuyển nhân viên. Hắn gấp làm hai lần rồi làm cây quạt cho Dư Đường quạt gió, Dư Đường trốn đến chỗ nào thì Tô Sóc liền đuổi theo tới chỗ đó. Dư Đường không nghĩ rằng nơi đây cách sân ga quá xa, dứt khoát không tránh né hắn nữa. Tô Sóc lại tìm vài tờ rơi trải lên thanh kim loại trên ghế dài ở trạm xe để Dư Đường ngồi. Còn mình ở bên cạnh quạt gió, mười phần làm chân chó quấn quýt bên cậu. Cuối cùng vẫn cùng vẫn là ngồi vào xe Tô Sóc trở về. Bởi vì thực tế đợi thật lâu mà không thấy chiếc xe nào chạy qua, chờ đợi thêm nữa thì mọi người trong cục dân chính cũng sắp nghỉ trưa. Tô Sóc cố ý lái xe rất chậm, hắn thường xuyên lái xe ở trong thành phố đi dạo nên biết vào thời gian này thì con đường nào thoáng nhất không bị kẹt xe, không có người nào chỗ này rõ ràng rõ hắn. Truyện Nữ Phụ Cứ như vậy chậm ung dung lề mề chạy vòng vòng đến giờ cơm. Dư Đường ở ghế sau có chút ngồi không yên,im lặng nhìn phía ngoài cửa sổ tấp nập. Tô Sóc vụng trộm từ trong kính chiếu hậu nhìn cậu không giống như là đói, ngược lại giống… “Ngừng… Dừng xe. Em muốn xuống.” Rốt cuộc Dư Đường không nhịn được nữa, run rẩy mở miệng. Tô Sóc lập tức dừng lại. Vị trí dừng xe vừa vặn gần một cửa hàng ở trên đường, Dư Đường đi vào tìm tới phòng vệ sinh, nóng lòng đẩy cửa đi vào. Tô Sóc ở bên ngoài rút một điếu thuốc để lên môi ngậm, chờ một hồi vẫn không thấy Dư Đường trở ra, bèn đi vào gõ cửa phòng toilet hỏi: “Em có cần hỗ trợ không?” Bên trong có tiếng động xột xoạt vang lên, Dư Đường trầm giọng trả lời: “Không cần.” Lúc đi ra, Tô Sóc mẫn cảm ngửi được một chút mùi khác thường trong không khí. Tin tức tố của Dư Đường là mùi hương hoa ngọt nhạt, yên tĩnh đến mê người. Mùi hương này không thể lẫn vào bất kỳ mùi hương khác. Càng không quá nồng như chiết từ hoa mà giống như từ bên trong người cậu tỏa hương. Dư Đường tựa hồ cố ý che giấu gì đó, kéo lấy thân thể cồng kềnh, bước chân rời đi nhanh chóng. Tô Sóc sợ hãi khiếp vía đi theo sát vợ, thử khuyên nhủ cậu: “Em có đói bụng không? Trước tiên chúng ta đi ăn cơm nhé? Giữa trưa cục dân chính phải nghỉ một chút, buổi chiều phải hai ba giờ mới mở cửa làm việc. Ăn một bữa cơm xong thì vừa tới thời gian họ mở cửa làm việc.” Dư Đường tất nhiên là không nói gì, Tô Sóc đành phải tiếp tục mở cửa cho cậu lên xe, vẫn như cũ cố ý lái rất chậm. Cộng thêm buổi trưa là giờ cao điểm nên bị kẹt xe một lát Dư Đường lại đứng ngồi không yên, đỏ mặt nói hắn dừng xe. Lúc này dừng xe lại là ở gần cổng phía bắc của Đại học A. Dư Đường chạy vào cánh cửa gần thư viện nhất, cậu nhanh chóng đưa thẻ sinh viên rồi đi vào. Trên người Tô Sóc giấy tờ gì cũng không mang theo, thư viện mới đổi nhân viên quản lý nên không biết hắn. Tô Sóc quyết định quyét mặt thay thẻ sinh viên nhưng thất bại nên đành phải chờ ở đại sảnh tìm chỗ ngồi. Vừa ngồi chờ Dư Đường không lâu thì liền có hai bạn nữ tay ôm sách từ bên trong đi ra, ngồi phía sau lưng Tô Sóc vừa sửa sang lại đồ đạc rồi quay sang cùng nhau nói chuyện phiếm. “Vừa rồi đi vào chính là Dư Đường hả? Bụng đã lớn như vậy mà còn đến trường học. Lợi hại nha.” “Là cậu ta đấy. Những bạn học chung lớp nói rằng cậu ta đã lâu lắm rồi không đến lớp học.” “Thì ra là cậu ta đang mang thai. Thật sự là đột ngột, mà trước đó tớ chưa nghe nói về việc này…” “Đúng rồi! Cậu không nói thì xém chút tớ quên mất. Tô học trưởng không phải rất chán ghét Dư Đường sao? Làm sao lại để cậu ta mang thai chứ?” “Ê! Loại sự tình này trên báo chí, TV đăng tin còn thấy thiếu sao? Tức nhiên là nghĩ hết biện pháp tạo ra đứa bé để giữ vững địa vị chứ sao.” “Hồi trước không phải có một nữ minh tinh hay tới trường học chúng ta, đến tìm Tô học trưởng sao? Nghe nói Tô học trưởng còn thường xuyên đi ăn đêm nữa. Căn bản thì không thường xuyên trở về nhà.” “Ha ha ha. Theo tớ thấy đứa bé này còn không biết là lấy ở đâu ra…” … Hai người mải mê trò chuyện khí thế ngất trời hoàn toàn không chú ý người phía sau ngồi cách một cái bàn đang đưa lưng về phía bọn họ. Không có dấu hiệu nào mà có một tiếng vang thật lớn nổ ra. Trong đại sảnh chỉ có mấy sinh viên đang ngồi dùng bữa cùng nhân viên quản lý. Tất cả bọn họ đều bị hù dọa, nhao nhao nhìn về chỗ phát ra tiếng động. Đập xong cái bàn Tô Sóc liền đứng lên quay người về phía hai nữ học sinh kia, khóe miệng nhích lên ý cười, ánh mắt toát lên sự lạnh lùng hòa với tình huống hiện tại thật ngộp thở, xem ra có chút âm trầm đến đáng sợ. Cùng lúc đó, tin tức tố của Tô Sóc cấp tốc tỏa ra lan tràn bốn phía, giống như dựng lên một cái lưới vô hình thật lớn ép đến nỗi mọi người thở không ra hơi. Hai cái nữ học sinh đã không còn bàn tán chuyện người khác, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai chân như bị đóng chặt ở trên mặt đất có vẻ bị dọa đến không dám chạy đi. Tô Sóc chỉ tiến lên hai bước thì đứng lại, cất giọng nói chuyện không lớn cũng chỉ đủ lớn để tất cả mọi người trong sảnh nghe rõ ràng: “Là việc học ở trường quá dễ dàng hay là phẩm chất đạo đức của sinh viên ngày càng bại hoại? Có sách mà không lo đọc, chuyện không có lại nói cho có. Chỉ là tạo ra một câu truyền miệng đầy bỉ ổi thủ đoạn ngược lại là học rất giỏi học mười hiểu mười.” Nói xong Tô Sóc còn cười một tiếng, nói: “Đứa nhỏ là làm thế nào có hả? Không phải là tôi thì lấy ở đâu ra? Chẳng lẽ bụng rỗng thì biến ra sao?” Quậy một trận lớn như vậy khiến phòng chờ của đại sảnh lặng ngắt như tờ, Tô Sóc dùng ánh mắt sắc bén nhìn mọi người hết một vòng, tiếp đó chậm rãi nói: “Sau này các người đừng tự tiện đặt chuyện sau lưng Dư Đường, có bản lĩnh nói thì cũng đừng để tôi nghe thấy. Nếu không tôi không bảo đảm người tung tin đồn nhảm sẽ có kết cục gì, ai cùng người đó thông đồng tung tin thì cũng không bỏ qua được, chính họ muốn tìm rắc rối đây mà. Mọi người hẳn đều biết tính khí tôi nóng nảy, có đôi khi đầu óc nóng đến mức không kiểm soát được bản thân thì đừng trách khi đó tại sao tôi không nói đạo lý mà đập người.” Dư Đường vào thư viện chủ yếu là mượn phòng vệ sinh, sau khi xử lý việc cá nhân xong thì cậu thuận tiện ghé vào thư viện mượn vài cuốn sách. Kể từ khi cùng Tô Sóc kết hôn, mỗi khi cậu đi ở sân trường thì thường xuyên bị người chỉ chỉ điểm điểm, sôi nổi nghị luận về cậu. Thời gian dài, cậu học được cách chủ động che đậy tránh để ý những ánh mắt khác thường cùng lời bàn tán xung quanh. Lúc Dư Đường ôm sách từ thư viện đi ra thì bên ngoài thật yên tĩnh ngược lại khiến cậu cảm thấy có chút không quen. Tô Sóc tiến lên tiếp nhận sách trong tay của cậu, sau đó thuận thế kéo Dư Đường vào trong lồng ngực của mình tạo ra một tư thế cực kỳ thân mật, còn đưa tay nắm bờ vai của cậu cùng nhau đi ra ngoài, cúi đầu hỏi: “Em đói bụng không? Hay là chúng ta đi ăn cơm nhé?” Dư Đường không biết hắn lại bị làm sao mà có hành động như vậy. Bây giờ đói cũng không đói nhưng chỉ coi như cậu không đói thì Bảo Bảo trong bụng cũng phải ăn cơm. Thế là Dư Đường nửa bị lừa gạt nửa bị Tô Sóc ôm đi tới nhà ăn cách thư viện gần nhất. Tô Sóc là hội học sinh hội trưởng của nhiều năm nay, mặc dù gần đây rất ít đến trường học nhưng vẫn như cũ khi hắn đi đến chỗ nào cũng đều có người quen biết. Trên đường đi không ngừng có đồng học chào hỏi hỏi hắn đi chỗ nào, Tô Sóc cười đến thấy răng không gặp mắt, vui vẻ trả lời: “Dẫn vợ và con của tôi đi ăn cơm.” Tại chỗ xếp hàng đến quầy ăn, Tô Sóc nhất định phải cùng Dư Đường chen cùng một chỗ, đến lượt Dư Đường lấy đồ ăn thì Tô Sóc đứng đằng sau nói lớn: “Phiền dì cho em ấy thêm chút đồ ăn ạ. Em ấy là vợ của cháu.” “Được rồi!” Dì làm việc ở quầy ăn cười hì hì múc một muôi lớn thịt kho tàu, đem đồ ăn đưa tới tận tay Dư Đường, nói: “Mang thai thì thường muốn ăn nhiều, không đủ ăn lại đến chỗ quầy lấy thêm!” Đoạn đường đi này gây ra động tĩnh lớn như vậy liền thu hút sự chú ý của người khác. Dư Đường tìm chỗ hẻo lánh ngồi xuống ăn cơm, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, thái độ ngạc nhiên và hiếu kì chiếm đa số. Dư Đường đã quen thuộc bị mọi người vây xem nói xấu, nhưng mà cảm giác này ngẫu nhiên vẫn khiến cậu rất không thoải mái. Dư Đường miễn cưỡng ăn vài miếng cơm trắng khô cứng, cảm thấy có chút ăn nuốt không trôi. Vừa để đũa xuống, trên bàn ăn xuất hiện một người đối diện với cậu. Tô Sóc ngồi xuống giúp cậu ngăn trở những ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu kia, đem đồ trên tay đặt xuống bàn toàn là bánh bí đỏ cùng bánh đậu xanh. Tất cả là điểm tâm ngọt mà Dư Đường thích đều được đẩy lên trước mặt cậu: “Vừa ra lò nên khá nóng. Em từ từ ăn.” Dư Đường không nói lời nào bưng đồ ăn của mình lên ý tứ muốn đi, Tô Sóc nhanh trước một bước đè lại cổ tay của cậu lại,nói: “Không phải đây là món em thích ăn nhất sao? Thời gian mang thai ăn một chút đồ ngọt em cũng không thích à?” Dư Đường không nhìn Tô Sóc quan tâm mình, nói: “Em ăn no rồi. Đứng bên ngoài chờ anh.” Tô Sóc cũng đi theo, dỗ người: “Em không muốn ăn cái này à? Vậy chúng ta đi ăn món khác.” “Không cần. Em không đói.” “Em ăn thêm một chút đi. Em ở bên ngoài đợi cho tới trưa, Bảo Bảo nhất định cũng rất đói…” “Chuyện này liên quan đến anh?” Dư Đường đột nhiên cất giọng đánh gãy hắn, nói: “Bảo Bảo là của em. Không cần anh phải quan tâm.” Tô Sóc kinh ngạc vì Dư Đường nói như vậy khiến hắn nghĩ một chút lại liền sáng tỏ. Bắt lấy tay Dư Đường lại nắm chặt chút, thân thể hơi nghiêng về phía trước, định thần nhìn cậu nói: “Em cho rằng anh không muốn cùng em ly hôn là vì đứa bé này?” Dư Đường ngước mắt nhìn hắn không nói. Tình trạng của Tô gia thì cậu đã hiểu rõ, từ khi mẹ Tô vào lúc trước gặp mặt đã thúc cậu cùng hắn mau chóng có thai, thái độ này của mẹ liền có thể thấy rõ. Tô Sóc nặng nề mà thở dài: “Lúc trước anh từng nói không muốn đứa nhỏ này, bản thân đã nói những lời rất khó nghe. Anh biết em vẫn còn nhớ chuyện đó. Nếu như đứa nhỏ này không phải của em thì anh cũng không muốn con mình sau này lại là người khác sinh.” Lông mi Dư Đường nhẹ nhàng giật giật cũng không có ý tứ đưa mắt nhìn hắn. Tô Sóc lôi kéo Dư Đường để tay cậu lên ngực trái của mình, nói: “Người anh quan tâm là em, nếu em không tin thì sờ tim anh đi. Tim anh từ buổi sáng đến bây đều không thể đập bình thường đươc, mỗi khi nghĩ đến chuyện em muốn ly hôn với anh thì nó liền vô cùng đau đớn giống như bị chùy sắt đập mạnh còn có cảm giá bị xe ép giống như… Lúc trước em không biết anh ở dưới lầu sao? Cửa sổ cũng không chịu mở còn đem bức họa của anh gửi cho em ném hết đi, ngày đó anh sắp khóc tới nơi luôn.” Dư Đường hiểu rất rõ hắn nói chuyện rất biết cách dỗ dành nên cậu cố gắng loại bỏ những lời dụ hoặc lòng người mà rút tay về muốn đi. Tô Sóc ỷ vào thân thể cao lớn nhanh như khỉ chạy đến trước người Dư Đường lần nữa đem cậu ngăn lại, nhưng mà đối diện với gương mặt lạnh lùng này Tô Sóc không khỏi bị đả kích, lập tức có chút chán nản mệt mỏi. Hắn biết nhiều trò vặt để làm người cười, càng am hiểu nhất dỗ ngon dỗ ngọt người khác. Nhưng mà phải nói ra lời thực tình đặt ở tận đấy lòng thì lại là lần đầu tiên trong đời. Hắn giống như tên nhóc mới lớn lần đầu được nếm thử tình yêu liền nhịn không được chờ đợi. Mong muốn để đối phương biết mình tâm ý, lại sợ mình nói sai câu nào chọc cho người trong lòng không lại không vui. Thì ra khi thật sự thích ai đó sẽ dễ khiến người ta trở nên nhát gan, cũng làm cho lòng người đau đớn khó chịu như vậy. Tại vì trước đây hắn không nhìn thấy tình cảm của Dư Đường nên khiến cậu chịu nhiều ủy khuất, bưng lấy một trái tim nghi ngút lửa đến trao lại bị hắn nhiều lần chà đạp, bị hắn vứt bỏ như giày rách. Còn để cậu đi ra ngoài còn bị đám người đâm chọt châm chọc khiêu khích sau lưng. Tuy Dư Đường không ở trước mặt hắn nói rằng “Không sao” nhưng như vậy không có nghĩa là cậu không đau. Có lẽ vết thương này khiến cậu quá mức đau đớn nên Dư Đường mới có thể quyết tâm buông tay rời đi. Cảm nhận được tất cả thì đã quá muộn, Tô Sóc của hiện tại chỉ hận mình tại sao không sớm quan tâm Dư Đường, chí ít có thể mượn chín mươi chín phần trăm mức độ xứng đôi giúp cậu chia sẻ một chút khổ sở, ít nhất có thể sớm hơn một chút phát hiện tâm ý của mình. Để không đến như mức hiện tại ngay cả việc muốn giữ người ở lại hắn cũng không có tư cách đó. Tô Sóc nở một nụ cười mà lòng cảm thấy đắng chát, hắn tìm khắp toàn thân cũng không tìm nổi chứng cứ có thể chứng minh hắn thật sự thích cậu. Đành phải lần nữa cầm chắc tay Dư Đường nắm chặt lại một chỗ, không ôm hi vọng liều mình vùng vẫy giãy trước khi chết nói: “Anh là Tô Sóc xin thề. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời suốt hai mươi mốt năm qua đây là lần đầu tiên nghiêm túc thích một người. Người đó là em… Em sờ vào lồng ngực của anh đi sờ lại lần nữa. Nhất định có thể cảm giác được nó không có muốn nhìn thấy em khóc… Còn có biết bao nhiêu thích em.”Heana có lời muốn nói: Tô Sóc biết yêu thì suốt ngày cứ hỏi “ Em ăn gì chưa?”, “ Em có đói không?”, “ Để anh…”. Wow =)))) Ngay từ đầu anh biết cưng vợ như thế thì chúng ta đã không có truyện để đọc rồi m.ng ạ. Nội tâm của Đường Đường được phục chế có màu:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]