...
•Mẹ, mẹ ơi!
Mái tóc dài của mẹ phất phơ trong làn gió. Mẹ đang hướng đôi mắt buồn rũ rượi kia về phía nó, mỉm cười đôn hậu. Đã baolâu rồi nó ko nhìn thấy nụ cười ấy của mẹ, đã bao lâu nó ko được nằmtrong vòng tay yêu thương mà dụi đầu vào lòng mẹ như một chú mèo nhỏ. Nó nhớ mẹ, nhớ lắm. Tựa hồ như từng thớ thịt trong người đang dần mất đi.
Mẹ vẫn thế, vẫn đẹp như ngày nào, nụ cười của mẹ vẫn ấm áp làm sao. Nó mêmẩn nhìn mẹ mãi, hai tiếng “mẹ ơi!” yêu thương đong đầy trong cổ họng,nó ko thể gọi to lên và kéo mẹ về phía mình, mẹ chỉ đứng yên đó, ánh mắt buồn hướng tới khuôn mặt đang giàn dụa nước mắt.
•Mẹ đừng đi, đừng bỏ con…
Từng câu từng chữ sao mặn đắng thế, nó ko muốn mẹ đi, nhưng mẹ vẫn cứ lướtnhanh như làn gió đêm, phả và khoảng không trống rỗng một nỗi cô đơn đến tuyệt vọng. Mẹ lại cười, dường như nước mắt mẹ cũng dần rơi ra, thấmđẫm khuôn mặt trắng bệch xanh xao ấy.
“Mẹ đừng khóc, con đau lắm!”
Mẹ đang giận nó vì nó đã ko sống tốt như mẹ từng mong mỏi sao? Mẹ muốn con gái mẹ thật kiên cường và mạnh mẽ, nhưng nó lại chưa làm tốt ý nguyệnđó của mẹ. Mẹ có biết rằng, chỉ còn một mình trên thế gian sẽ rất buồnvà trống trải đến thế nào không?
Hay mẹ còn giận nó vì điều gì nữa?Phải chăng mẹ đã nghe thấy những lời mà nó làm tổn thương đến Quang, nótừ chối tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-se-lay-cau-that-day/2899700/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.