2 phút sau.
Tầng 1B - nơi trưng bày bức họa Anh Hùng.
Hajin nhìn xung quanh phát hiện nơi này vẫn chưa có dấu hiệu bị tấn vông hay phá hủy, cậu thở phào một hơi khá dài sau đó định nhanh chóng rời đi.
Bỗng có tiếng khóc vang vọng với cường độ khá nhỏ lọt vào tai cậu, nhanh chóng chạy tới thì phát hiện một đứa bé 6-7 tuổi đang co rúm,
Trong thoáng chốc, cậu nhìn đứa bé ấy, nó khiến cậu nhớ lại những ngày tháng địa ngục ở ngôi nhà cũ ấy.
Nhưng kí úc hay gì thì cậu hiện tại chẳng muốn nhớ, việc ưu tiên nhất chính là giải cứu những người vẫn còn bị mắc kẹt ở đây, và đưa xuống hầm trú ấn dưới tầng hầm - nơi mọi người đang lánh nạn.
"Nhóc, sao vậy?" - Hajin nhanh chóng nắm tay đứa bé, ân cần hỏi.
"Hức......, em đang xem tranh ở đây........, bỗng dưng có động đất, em sợ......" - Cậu nhóc chưa nói được hết lời thì lại khóc tiếp.
"Còn bố mẹ nhóc đâu?" - Hajin vừa cảnh giác xung quanh, vừa tiếp tục hỏi thăm tình hình của cậu bé.
"Bố em đã đi tới một nơi cực kì xa, còn mẹ em thì.......sau khi đưa em tới đây......liền bỏ đi không thương tiếc......." - Cậu nhóc lại xót xa kể về quá khứ không đẹp mấy, nhưng lần nữa lại chưa kể hết thì lại òa khóc lớn.
"Cứu em.....Em chưa muốn chết......."
"..........."
Cậu nhìn tình cảnh của cậu bé bây giờ, thấy nó chẳng kém gì bản thân mình lúc nhỏ cả.
Đối với cậu lúc đó, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-nguyen-y-ben-canh-cau/2915208/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.