Hôm sau, Yeonha tỉnh lại trong biệt thự của mình, giọng cô cũng dần dần hồi phục trở lại, chỉ là vẫn chưa thể nói trọn vẹn một câu dài.
Cô tự nhìn vào vết thương mình gánh chịu, vô cùng buồn phiền và chán nản.
Nhìn quanh thế nào, cảnh tượng trong phòng lại khiến cô có cảm giác chán nản.
Nhưng đó không phải là một trọng điểm đáng để nhắc tới chút nào.
*Cốc Cốc*
"Yeonha, cậu tỉnh dậy chưa, tỉnh dậy rồi thì cho đây một tiếng hồi đáp đi."
"......"
Cô nhìn vào cánh cửa được đập liên tục, nhận ra giọng của Nayun, chẳng có gì phải lo lắng thêm.
"Vào đi."
*Cạch*
"Cậu tỉnh rồi thì nói liền chứ, biết vụ gì chứ? Tên Ma Nhân thật sự ấy, rốt cuộc cũng bị quy lại là tự sát không một nguyên do, manh mối chỉ là 2 viên đạn........."
Lại nữa, cái tính luyên thuyên của cô bạn này mỗi khi mình ngã bệnh hoàn toàn.
Nếu như cô bây giờ có vũ khí, cô chắc chắn phải đánh vào miệng cô ấy để ra lệnh im lặng ngay.
Nhưng giờ chẳng hề quan trọng, cô muốn hiểu rõ tại sao giữa đêm hôm ấy lại có người tới ứng cứu cô kịp thời, trước khi cả cảnh sát nhập cuộc vào.
"Nayun, cậu còn nhớ....."
"Sao vậy, giọng cậu còn chưa hết đau đâu đấy, nghỉ dưỡng và đừng nghĩ ngợi gì."
"Ai đã bắn hai phát súng….chuẩn xác vào Hô…Ma Nhân vậy?”
“Ừm…..”
Cô rất muốn được biết ai là người bắn với khoảng cách cực xa, một nhân tài thế này cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-nguyen-y-ben-canh-cau/2915156/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.