"Tôi quay lại tìm món đồ của tôi, sao mấy người lại chưa rời đi sau đó gây chuyện ầm ĩ thành ra thế này rồi?"
"...."
"SongJae, tôi....chuyện là, không như những gì cậu tận mắt nhìn thấy đâu...."
"Chỉ là....có vài xích mích nhỏ thôi, chẳng cần cậu quan tâm."
Giữa dòng người đang bàn tán, thì thầm to nhỏ, họ cố gắng điều chỉnh tâm trạng để xóa bỏ đi sự ngại ngùng, nhưng hoàn toàn phản tác dụng.
Nơi này quá bí bách để nói chuyện, e dè khi ứng xử bây giờ.
"Tôi muốn hỏi là, đồng hồ của tôi hiện tại đã mất tích hay để quên đâu rồi, trong 3 người có ai thấy nó hay lấy nhầm không?"
Cả 3 người nhanh chóng lục soát hành lý và túi áo quần của mình. Đám đông thấy tình hình có chuyển biến, dần dần đi khỏi đấy.
Điều này Suho cảm thấy hài lòng, khi cố gắng kiếm một chủ đề để đánh lạc hướng, giờ không còn sự sợ sệt nữa rồi.
"Tôi không có."
"Tôi cũng không có trong người, có phải để quên ở đâu không?"
"Tôi ưu tiên vào trong xem thử, cậu cứ chờ ở đây nhé."
Jakan tình nguyện chạy vào trong để tìm lại, 2 người muốn hỏi cậu nhiều điều, nhưng giờ lại có chút ấp a ấp úng.
Suho không vòng vo gì nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn dề cậu nghe được mới nãy.
"Các cậu đang có ý định giải tán nhóm đi săn hả? Hi vọng rằng đừng che giấu gì tớ, vì tớ đứng cách không xa và nghe hết rồi."
"........."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-nguyen-y-ben-canh-cau/2915138/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.