Lần này dù nói gì thì mẹ Hoa vẫn muốn trả tiền cho cậu, tiền này thực ra đã nên trả tiền lại cho cậu từ lần trước rồi. 
"Chu Chu, ý tốt của con cô và Miêu Miêu đã nhận được, nhưng con vẫn là một đứa bé, không có nguồn tài chính nên số tiền này khẳng định là ba mẹ cho con giữ." Mẹ Hoa nói. 
Cô cảm thấy ba mẹ Chu Viên nhất định biết được cậu có tiền mừng tuổi hay tiền khác trong người, nếu mất nhiều như vậy, mà lại chỉ vì mua đồ cho bạn bè thì người lớn nhà cậu bé khẳng định sẽ không thoải mái. 
Cô nghĩ, cứ lén trả lại cho Chu Viên thì chắc cậu bé cũng sẽ không bị ba mẹ mình trách cứ đâu. 
Mặc dù cậu trưởng thành sớm nhưng chuyện tiền bạc này thật sự quá phức tạp rồi. 
Rất nhanh Chu Viên đã nhắn tin lại: [Con có nguồn tài chính của mình. Chỉ là một phần quà nhỏ mà thôi, với lại cũng coi như là vì Miêu Miêu.] 
[Con chỉ mua một sự an tâm mà thôi.] Chí ít thì lúc Miêu Miêu gặp nguy hiểm cũng có thể gọi điện cho cậu. 
Mẹ Hoa: "...." Cậu bé này nhỏ như vậy thì có thu nhập ở đâu được? Khẳng định là tiền mừng tuổi. 
Mẹ Hoa vẫn chuyển qua một ngàn rưỡi cho cậu. 
Nhưng Chu Viên cũng không nhận lấy, cậu cảm thấy cái đồng hồ đó là mình tặng, nếu cậu còn muốn lấy tiền thì có vẻ rất kỳ quái. 
Mà lúc này ba Chu bỗng nhiên gửi tin nhắn qua cho Chu Viên, [Người anh em, con mua cái gì mà tốn hơn một ngàn lận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-muon-lam-ban-tot-voi-cau/527579/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.