Tiết học buổi sáng đều trôi qua thuận lợi, chỉ là Chu Viên phát hiện tiểu Miêu Miêu thỉnh thoảng lại nhìn lén tay của cậu. 
Chu Viên không rõ đây là vì sao. 
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, môn học này của bọn trẻ rất đơn giản, giáo viên thể dục là một thầy giáo cao lớn, chuyện đầu tiên làm khi vào tiết chính là, "Hôm nay chúng ta sẽ học trong lớp để làm quen trước." 
"Về sau cứ tới tiết thể dục, mọi người nhớ phải ra sân tập hợp, không cần chờ thầy ở phòng học." 
Từ khi thầy vào lớp tiểu Miêu Miêu vẫn luôn cúi đầu, thân thể cứng ngắc. 
Giọng nói của giáo viên thể dục rất lớn, rất giống ba của bé. 
.. 
Lúc này, các bạn học trong lớp còn đang không ngừng nói chuyện riêng, giáo viên thể dục vỗ bàn, "Các bạn học, im lặng! Muốn nói nữa thì hôm nay chúng ta không ra sân trường, để cho các em trong phòng học nói đủ." 
Sợi dây trong đầu tiểu Miêu Miêu tức khắc đứt phựt. 
Mày không phải thích khóc sao? Khóc to lên! Hôm nay mày phải khóc to lên cho tao! Giống như có người kéo mí mắt của bé. 
"Con sai rồi, con không dám nữa!" Tiểu Miêu Miêu ngồi sụp xuống, núp dưới bàn học. 
Động tác này của bé làm cho thầy giáo đứng trên bục giảng giật nảy mình, Chu Viên ngồi bên cạnh cũng vậy. 
Chu Viên ngồi xổm xuống, thấy tiểu Miêu Miêu trốn trong góc tối, toàn thân đều run rẩy. 
Giáo viên thể dục nhanh chân đi tới, tiểu Miêu Miêu càng phản ứng lớn hơn, "Đừng đánh con.... Con không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-muon-lam-ban-tot-voi-cau/527560/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.