Chương trước
Chương sau
Đáng yêu?

Miêu Miêu thấy Chu Viên nghiêm túc hỏi câu này, thoáng cái liền vui vẻ, “Đáng yêu, rất đáng yêu!”

Chu Viên vốn đang nghẹn ngào trong lòng chợt thấy vẻ mặt thẳng thắn của cô, không có bất kỳ tư tình nào: “….”

Liên hệ với bên dưới, rất rõ ràng Miêu Miêu cũng không làm được.

Nhưng mà Chu Viên cũng không nóng vội, anh nghĩ Miêu Miêu nói rất đúng, bây giờ anh vẫn còn nhỏ nên có thể nhất thời bị che hai mắt, nhưng mà sau này chắc chắn cô sẽ phát hiện anh đáng yêu.

Tuy rằng đến bây giờ ngay cả anh cũng chưa phát hiện ra.

Sau khi ngâm suối nước nóng xong thì không còn tí sức lực nào, bọn họ tắm rửa rồi thay lại quần áo bình thường của mình, lúc quay lại mới phát hiện cả con dê đã được nướng xong.

Mùi khét nồng nặc xộc vào mũi k1ch thích vị giác, bốn người sảng khoái ăn một bữa dê nướng nguyên con, sau đó mới quay về khách sạn.

Có thể là bởi vì ngâm quá lâu nên cho dù Miêu Miêu đã ăn cơm trưa nhưng cơ thể vẫn mềm nhũn, nên cô ngủ một giấc rất sâu và say suốt buổi trưa.

Đợi cô ngủ đủ rồi, lúc tỉnh dậy lại loáng thoáng nghe thấy âm thanh đánh bài bên ngoài.

Trên mặt Đặng Phong cùng Tinh Tinh đã dán đầy tờ giấy rồi.

Trên mặt Chu Viên vẫn không có gì.

Tinh Tinh thấy cô đi ra thì nhanh chóng bắt chuyện, “Miêu Miêu, mau tới đây! Báo thù cho bọn mình!”

“Chu Viên quá lợi hại, ván nào bọn mình cũng thua! Thậm chí có một ván lá bài lớn nhất của cậu ấy là K mà cậu ấy cũng thắng!”

Miêu Miêu cũng thấy khó tin.

Lúc nhìn qua đúng lúc nhìn thấy Chu Viên đang nhìn sang.

Hai ngày gần đây Chu Viên không nói nhiều, nhưng mà cô luôn cảm giác có gì đó đang thay đổi. Bản thân cô cũng không nói rõ được rốt cuộc là khác chỗ nào, chỉ là mơ hồ thấy có gì đó không đúng.

Miêu Miêu bị Tinh Tinh kéo đến ngồi chỗ của cô, vị trí của cô lại vừa vặn đối diện với Chu Viên.

Tinh Tinh hét lên, “Miêu Miêu, cậu nhất định phải báo thù cho mình!”

Miêu Miêu: “Tiểu thư, cậu có hiểu lầm gì với tớ rồi sao! Chúng ta đi học chung với nhau từ nhỏ đến lớn, cậu từng thấy tớ chơi bài thắng được ai chưa?”

Tinh Tinh cười không nói.

Có điều Miêu Miêu vẫn rút bài theo, Miêu Miêu rút bài xong thì sẽ tới lượt Đặng Phong, sau đó là Chu Viên rút bài, ngay sau đó lại là Đặng Phong, ba người thay phiên nhau lần lượt rút bài.

Miêu Miêu vừa nhìn đã biết là poker hand*.

(*Được tạo bởi 5 lá bài, trong đó bạn có thể sử dụng 1 hoặc 2 lá bài được chia kết hợp với 4 hoặc 3 lá bài chung.)

Mà ván này địa chủ tình cờ lại là Chu Viên, ba người bọn họ đang chơi đấu địa chủ.

Chỉ dựa vào vẻ mặt Chu Viên thì không thể biết được bài của anh có tốt hay không, có điều Miêu Miêu cảm giác đối phương hẳn sẽ rất khó thua.

Tinh Tinh ở bên cạnh nhìn.

Ba người lần lượt ra bài, ra một lúc thì trong tay Miêu Miêu cũng chỉ còn lại một đôi 10, mà lúc này quyền chia bài lại không thuộc về cô.

Tinh Tinh ôm Miêu Miêu, “Miêu Miêu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này của cậu phải bị dán một tờ giấy lên rồi, lúc Đặng Phong dán giấy lại dùng lực rất mạnh.”

Sau đó lại nghe được Chu Viên nói, “Một đôi 7.”

Miêu Miêu ngây người, “Thật trùng hợp, của tớ là một đôi 10!”

Tinh Tinh nhỏ giọng cảm thán, “Xong rồi, ước nguyện của mình thành hiện thật rồi.”

Miêu Miêu ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt Chu Viên, “Đến đến! Dán giấy!!”

Miêu Miêu nhanh chóng cầm tờ giấy đi đến trước mặt Chu Viên, sau đó dán lên mặt của anh, không chỉ có vậy cô còn đè tờ giấy, đảm bảo nó không bị rơi xuống.

Tinh Tinh nhìn một màn này, “Được rồi, chúng ta tiếp tục chơi thôi!”

Miêu Miêu thắng một ván nên rất vui vẻ, không ngờ cô lại có thể thắng Chu Viên, “Được, tiếp tục!”

Chu Viên thua nhiều lần nên bị dán vài tờ giấy, nhưng anh lại không có chút không vui nào, không chỉ có vậy lại còn rất vui vẻ.

Bây giờ bốn người xem như có cảm giác là bốn người bạn tốt rồi.

Cuối cùng chỉ còn lại Miêu Miêu là không có tờ giấy nào trên mặt.

Miêu Miêu: “Hôm nay tớ quá may mắn, không bị ai đánh bại cả, tớ muốn lên mặt!”

Tinh Tinh vỗ vai Miêu Miêu, “Mình cũng muốn xem cậu lên mặt, nhanh lên mặt cho mình xem đi.”

“Xin hãy gọi tớ là thần bài.” Miêu Miêu bắt chước theo người trong tivi nói.

Tinh Tinh: “….” Không không không, phải gọi cậu là hồng nhan họa thủy.

Tinh Tinh bỗng nhiên nhanh trí nói, “Các cậu có muốn chơi một trò chơi mạo hiểm hơn không?”

“Hả?”

“Cũng là đánh bài, chỉ có điều người thua cần thỏa mãn một điều kiện của người thắng.”

“Chúng ta chỉ có bốn người, hình như không tiện chơi trò này lắm?”

“Rất đơn giản, không có địa chủ, mỗi người chúng ta rút số lượng bài như nhau sau đó xem ai là người hết bài trước, người đầu tiên làm xong thì sẽ chờ người thứ hai rút bài, người cuối cùng còn bài trên tay sẽ đáp ứng một điều kiện của người hết bài đầu tiên.”

Miêu Miêu nhìn Tinh Tinh cùng Đặng Phong, “Vậy hai người các cậu phải cẩn thận.”

Tinh Tinh nói, “Cũng chưa chắc đâu.”

Sau đó giả vờ lơ đãng nhìn thoáng qua Chu Viên, “….”

Sau đó cô không ngờ rằng Đặng Phong từ đầu đến cuối không nói lời nào lại có thể đánh xong tất cả bài, ngay sau đó là Chu Viên, tiếp theo là Miêu Miêu, Tinh Tinh thành người cuối cùng.

Cô vốn chỉ chơi trò này để giải trí, kết quả không ngờ niềm vui này lại rơi trên người cô.

“Đặng Phong, Đặng Phong, nói mau cậu muốn điều kiện gì.” Miêu Miêu nói.

Tinh Tinh đáng thương nhìn Đặng Phong, “Chúng ta là chị em, cậu nhất định phải nhẹ tay với mình, ví dụ như c ởi trần chạy ra ngoài gì đó thì tuyệt đối không thể nói.”

Đặng Phong nhìn về phía Tinh Tinh, sau đó lấy cây viết viết lên tờ giấy, “Cậu gọi mình là anh.”

“Cậu đây là muốn tạo phản rồi!” Tinh Tinh nói.

Miêu Miêu: “Tinh Tinh, trước đó cậu đã nói chuyện gì cũng phải đồng ý, việc này chắc không khó lắm nhỉ?”

Tinh Tinh tủi thân nói, “…. Anh.”

Miêu Miêu chỉ muốn đùa giỡn, lúc ngước lên lại thấy Chu Viên đang nhìn cô.

Lúc này Miêu Miêu mới chợt để ý tại sao hôm nay Chu Viên lại nhìn cô lâu như thế?

Phản ứng đầu tiên của Miêu Miêu chính là hôm nay trên mặt cô có gì không ổn sao, nhưng mà lại không có vấn đề gì.

Lẽ nào bởi vì cô đánh bài thắng anh cho nên Chu Viên nghĩ cô cũng là một người thông minh?

Tinh Tinh muốn ăn kem nên kéo Đặng đi cùng, vì vậy trong khách sạn chỉ còn lại Miêu Miêu cùng Chu Viên ngồi chơi bài.

Do chỉ có hai người nên bọn họ chọn chơi lớn nhỏ, hai người chia nhau mười mấy viên kẹo trên bàn làm tiền đặt cược.

Miêu Miêu rút một lá bài sau đó chờ Chu Viên rút bài.

“Có theo không?” Miêu Miêu hỏi.

Bây giờ Miêu Miêu có khí chất rất giống mấy vị thần bài trong phim truyền hình cũ.

Chu Viên nhìn lá bài tẩy của mình, “Theo.” Sau đó lấy hai viên kẹo ra.

Hai người chơi vô cùng vui vẻ.

Cho đến ván cuối cùng Miêu Miêu thua sạch tất cả kẹo.

Miêu Miêu: “….” Cảm nhận tôn nghiêm của thần bài bị đ è xuống đất chà đạp.

Đương nhiên Chu Viên bên cạnh không cảm giác được điều này, nói, “Chơi tiếp không?”

Miêu Miêu: “….”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.