Bởi vì Miêu Miêu nhất định phải tự đeo cặp vậy nên bọn họ đã về tiểu khu trước, cất cặp ở chỗ của chú gác cổng.
Chú gác cổng là người rất tốt, mẹ Hoa nói cảm ơn với ông, Miêu Miêu đứng bên cạnh cũng rất nghiêm túc cúi chào, "Cảm ơn chú."
Chú gác cổng nháy mắt bị chọc cười, nói đùa với bé, "Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chú cam đoan không có ai lấy trộm một quyển bài tập nào đâu." Dù sao trẻ con bây giờ đều không thích làm bài tập lắm.
Nhưng mà rất rõ ràng Miêu Miêu không hiểu được trò đùa này, bé gật đầu, trong lòng thầm nghĩ chú này thật là tốt.
Mẹ Hoa nín cười, nắm tay Miêu Miêu đi ra, "Miêu Miêu, bữa tối con muốn ăn cái gì?"
Về cơ bản mẹ Hoa đều sẽ hỏi mỗi ngày, nhưng mà Miêu Miêu đều nói là mẹ làm cái gì thì bé ăn cái đó, thế nhưng hôm nay Miêu Miêu lại nghiêm túc suy nghĩ, "Thịt viên...."
Thịt viên ăn rất ngon hơn nữa còn có thể bán từng cái từng cái, bé từng thấy trước cổng trường học có nơi bán loại thịt viên kia, năm tệ một cái.
Miêu Miêu suy nghĩ trong đầu một chút, đến lúc đó bọn họ cũng có thể đi bán.
Mẹ Hoa rất vui vì Miêu Miêu chủ động nói với mình món muốn ăn.
Đây là một tiến bộ rất lớn, bởi vì điều này nói rõ bé đã biết biểu đạt mình thích cái gì.
Mẹ Hoa nắm tay Miêu Miêu đi siêu thị, lúc này Miêu Miêu mới nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-muon-lam-ban-tot-voi-cau/2201389/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.