Chẳng ai biết Âu Dương Thiếu Cung đã đứng ở ngoài cửa bao lâu.
Phương Lan Sinh cụp mi, lấy chăn quấn kín cả người rúc vào trong chỉ để hở cái đầu, Bách Lý Đồ Tô quay đầu liếc y một cái không biết nên giải thích cảnh tượng này ra làm sao.
Vết thương trên người Phương Lan Sinh… Hai người quần áo xộc xệch cùng nằm trên một chiếc giường… Mỗi sáng tỉnh dậy đều nhìn thấy Phương Lan Sinh, vấn đề này từ trước tới giờ Bách Lý Đồ Tô vẫn chưa có câu trả lời.
Mà Phương Lan Sinh, dường như biết từ đầu tới cuối nhưng lại không cạy được miệng y nói ra.
Làm Bách Lý Đồ Tô thấy phiền phức… Nếu không phải nhân vật trong câu chuyện là chính hắn thì đương nhiên một nửa điểm hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
Ánh mắt hắn lại rơi xuống người nọ quấn chăn kín mít, ủ rũ cúi đầu.
Bách Lý Đồ Tô nhăn mày.
… Trên người y vì sao lại có nhiều vết thương như vậy.
Bách Lý Đồ Tô lại nhớ ra, dọc đường Phương Lan Sinh luôn mang bộ dạng như vừa chết đi sống lại, hoàn toàn không có tinh thần.
Nhưng mà cãi nhau thì rất sung…
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, lẳng lặng nhớ lại toàn bộ mọi chuyện.
Luôn ở cùng với y.
Vào những buổi sáng kì lạ, dải dây cột tóc rơi cạnh mình, góc áo bị rách khó hiểu, rồi chẳng biết vì sao lại cùng ngủ với Phương Lan Sinh trên một chiếc giường…
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, một điểm cũng không nghĩ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-lan-dong-nhan-sat-tinh-dai-phat/2193130/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.