Quay về An Lục, đoàn người Phương Lan Sinh nghe dân trong huyện nói có một đám đạo sĩ kì quái bắt mấy đứa trẻ đi, nói muốn làm tế phẩm cho nghi thức hồn phách gì đó, nhìn trang phục thì hình như giống với đám đạo sĩ dạo trước hay xuất hiện ở trước Tự Nhàn sơn trang.
Phương Lan Sinh kinh ngạc nghe kể rồi quay đầu nhìn mọi người.
Ai cũng không nói gì, nhưng trong lòng đều có suy đoán riêng, Hồng Ngọc nhìn đám người nói, “Xin hỏi những tên đạo sĩ đó còn nói gì không?”
Đại hán đối diện cả đầu đầy mồ hôi, suy nghĩ mãi mới lắp bắp, “Hình như nói, bọn họ cần châu gì đó…”
“Châu gì…?”
Hồng Ngọc nheo mắt truy hỏi.
Đại hán lắc đầu, “Ta không nghe rõ…” Gã nhìn người bên cạnh, nhíu mày như không chắc, “Là…Minh Nguyệt châu?”
Không tính đến việc đại hán kia nói đúng hay sai thì đám người Bách Lý Đồ Tô cũng chỉ có thể nghe theo mà tìm, bởi bọn họ tới Tự Nhàn sơn trang đã không thu hoạch được gì. Hồng Ngọc lẳng lặng suy tư, nói nếu là Minh Nguyệt châu thì nàng có từng nghe, trong lăng mộ Tần lăng có Minh Nguyệt châu, có người đồn ngọc sáng như trăng, có khả năng tái tạo.
“Tên giống nhau, rất có thể là nó.”
Phương Lan Sinh gãi đầu, “Tần lăng… lăng mộ?”
Hồng Ngọc gật đầu, “Thiếu Cung từng nói, ngọc hoàng vỡ vụn là do đám người Thanh Ngọc đàn, hôm nay muốn tái tạo lại tất có âm mưu, bọn chúng muốn tới tẩm cung Tần lăng, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-lan-dong-nhan-sat-tinh-dai-phat/2193116/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.