Ngày hôm sau tỉnh lại, thân thể cử động một chút cũng đau nhức, quay đầu nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô còn nằm bên cạnh, Phương Lan Sinh dụi mắt cắn răng chống giường ngồi dậy.
Mặc quần, vội thắt lại vạt áo, đeo thanh ngọc tư nam bội —— Phương Lan Sinh thuần thục như một thói quen, mà đầu gỗ hình như không thích ngọc bội này, lần nào đến cũng tìm cách gạt nó ra.
Đầu gỗ hai chân dài thẳng tắp còn vắt ngang giường, Phương Lan Sinh cẩn thận không đụng chạm đến hắn, chống tay xuống dưới đất, định dọn dẹp phòng một chút thì nhìn ngay thấy bình thuốc cao dược bị vỡ dưới đất.
Y ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh vụn lên nhìn.
Nên nói với đầu gỗ thế nào đây… Khó khăn lắm mới đưa thuốc cho y, kết quả bị ném vỡ.
…Dù chính hắn là người làm, nhưng cũng không thể nói rõ.
Phương Lan Sinh đau đầu, nghĩ thầm nhân lúc Bách Lý Đồ Tô chưa tỉnh, nhanh chóng thu dọn để hắn không phát hiện là được.
Y nghĩ rồi nhanh tay nhặt nhạnh mảnh vỡ trên đất. Cho dù đã qua một đêm đám cao chảy trên mặt đất vẫn toát ra mùi thơm dìu dịu.
Đúng là phí quá… Phương Lan Sinh tức giận đứng dậy, định ra ngoài ném mảnh vụn, mới bước một bước cả người liền cứng lại.
Kinh ngạc quay đầu, ánh mắt đảo quanh cuối cùng nhìn tới Bách Lý Đồ Tô trên giường khoanh tay trước ngực đang nhìn mình.
“Đầu.. đầu gỗ…” Phương Lan Sinh lúng túng kéo ngoác miệng ra cười, tay nắm mảnh vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-lan-dong-nhan-sat-tinh-dai-phat/2193113/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.