“Đầu gỗ?” Phương Lan Sinh cau mày, lộ ra vẻ chán ghét, “Không, không có gì đáng xem hết… Hắn…” Y kéo dài một hơi như do dự, “Hắn… xem như… tạm được…”
“Ài đừng hỏi ta, ta đâu có thân thiết với hắn!” Phương Lan Sinh ở bên giường quẫn bách nói.
Hồng Ngọc coi như đã hiểu, trong ngực nàng rõ ràng, nếu là trước đây khẳng định Phương Lan Sinh sẽ không do dự nói, “”Đầu gỗ thì có gì đặc biệt hơn người, chỉ biết coi thường người khác!!”
Còn bây giờ, y cúi đầu, tuy miễn cưỡng nhưng vẫn lắp bắp nói, “…tạm được…”
Hồng Ngọc lắc đầu, tự phủ định chính mình. Nàng đã sống cả nghìn năm, không theo kịp thời đại bây giờ.
Mà thôi, con người tuổi trẻ, tự bảo trọng là tốt rồi, những thứ khác cứ để tùy duyên.
Buổi tối Phương Lan Sinh và Tương Linh ra ngoài đường lớn đi dạo, hai người đi chung trông chẳng khác gì hai đứa trẻ nhỏ. Tương Linh muốn mua đèn lồng, Phương Lan Sinh liền xách mông đi ra mặc cả không ngừng với người bán đèn lồng. Hồng Ngọc đứng nhìn một bên không nhịn được che miệng mỉm cười, phía sau có tiếng bước chân tới gần thì ngừng, Hồng Ngọc quay đầu, không phải Bách Lý Đồ Tô thì là ai.
Trong đôi mắt đen kịt in bóng hai người, chẳng ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Công tử, huynh đệ Hướng gia liệu có giữ lời?”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, hắn đợi ở xưởng đóng tàu Hướng gia đã một ngày một đêm, “Mai Hướng lão bản ra khơi thử thuyền, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-lan-dong-nhan-sat-tinh-dai-phat/2193109/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.