“Tô Tô!”
Phong Tình Tuyết và Hồng Ngọc còn đang đứng trước sạp hàng, lớn tiếng gọi hắn, Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu nhìn rồi cũng đi tới.
Mà ở bên kia ——
“Tương Linh, sao muội lại ở đây…” Phương Lan Sinh giật mình hơi lui lại phía sau.
Tương Linh chớp mắt, “Sao vậy? Đồ Tô ca ca nói Tương Linh nên tới.”
“Đồ Tô…” Phương Lan Sinh vội lắc đầu nguầy nguậy, “Không, không phải, ý ta là muội lúc nãy đứng đâu… muội, thấy hết rồi?”
Tương Linh suy nghĩ không hiểu ngoẹo đầu hỏi, “Thấy cái gì?”
Nàng thấy mặt Phương Lan Sinh đỏ rần lên thì nhíu mày.
“Là… thấy bí đao và Đồ Tô ca ca ôm nhau ư?”
“Sao bí đao lại đỏ mặt, Tương Linh tới là để an ủi ngươi…”
Phương Lan Sinh nghe Tương Linh nói câu đầu, cả người cảm giác như con tôm luộc qua nước sôi, liều mạng lắc đầu liều mạng xua tay, “Vừa, vừa rồi là hiểu lầm! Là hiểu lầm! Chúng ta không có ôm nhau, Tương Linh muội nhìn lầm rồi!”
Tương Linh ngẩn ra, ngón tay nắm bắt bím tóc của mình, “Hiểu làm… không phải ôm… vậy hai người đang làm gì…”
“Ta…” Phương Lan Sinh lắp bắp, vò đầu bứt tai không nghĩ ra cái cớ nào, “Không có làm gì cả, dù sao có nói muội cũng sẽ không hiểu.”
“Hừ,” Tương Linh trợn mắt, tức giận trừng Phương Lan Sinh.
“Bí đao coi thường người ta.”
“Không, ta không coi thường muội.” Phương Lan Sinh càng giải thích càng rối, nên nhất quyết chạy trốn, “Ta không nói với muội nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-lan-dong-nhan-sat-tinh-dai-phat/2193059/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.