Nhưng…khi con dao chỉ còn cách Huyền Minh Nguyệt chỉ vài cm nữa, cánh tay cô bị giữ lại, cùng lúc đó…cánh cửa bị đạp ra… ánh sáng truyền vào như xua tan đi bóng đêm, xua tan đi cơn điên dại của những người trong cuộc…
“Nguyệt nhi!” Lãnh Hàn Thiên lo lắng đạp cửa bước vào…nhìn thấy Huyền Minh Nguyệt ngất trên đất, vội chạy lại.
Đằng sau hắn một đám người mang đồ đen tràn vào, nhanh chóng khống chế hết tất cả bọn côn đồ cùng cởi trói cho tất cả nam chính.
Lay nhẹ Huyền Minh Nguyệt, Lãnh Hàn Thiên tức giận khi nhìn thấy vết thương trên người cô ấy, gằng giọng nói:
“Mộc Thanh Vi bắt cô ta lại! Đưa cho Sát xử lí.”
Sau đó nhanh chóng ôm nữ chính chạy đi, tất cả nam chính còn lại cũng lo lắng đi theo hắn.
Bọn người bận đồ đen “dạ’’ một cái, sau đó tính trói Mộc Thanh Vi lại. Nhưng…một mùi hương thoang thoảng bay trong không khí…không kịp phòng vệ tất cả người trong căn phòng ngất hết để lại một không khí yên ắng cho Mộc Thanh Vi cùng…Huyền Minh Hương…
Sau đó…âm thanh của con dao rơi xuống đất vang lên phá hỏng sự yên ắng trong căn nhà, cùng lúc đó từng tiếng khóc nấc vang lên…
“Minh Nguyệt…” - Mộc Thanh Vi thả lỏng cơ thể, khụy người ôm mặt khóc, khóc như trước nay chưa bao giờ được khóc…
Im lặng nhìn cô ấy, Huyền Minh Hương cầm trong tay một chiếc áo khoác đen, khẽ bước lại gần cô ấy…
“Cô…hối hận không? Thanh Thanh...” - xoa đi giọt nước mắt trên má cô ấy, cô khẽ nói…
Cô ấy không trả lời, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-la-nu-phu-sao/78793/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.