Sáng hôm nay, trời trong mây trắng, chim hót vui tai, ngàn hoa đua sắc,… người người cười nói, một buổi sáng có thể nói là rất bình yên.
So với khung cảnh bình yên bên ngoài, thiên đường của song Hương đang như một…bãi chiến trường…
“Nhanh lên! Nhanh lên! Gì mà lề mề vậy! Nhanh lên!” Từng tiếng thúc giục cứ vang lên, thể hiện rõ tâm trạng của người hối thúc.
“Cái kia kìa, cái đó nữa. Nè nè sao ở trong đó luôn vậy, thay nhanh lên! Cô là rùa hay sao? Nhanh lên coi!”
Theo từng tiếng hối, những âm thanh ầm ầm cứ vang lên lia lịa, một bóng người cứ lướt qua lướt lại như…tâm thần…
Nhìn cô gái đang lục đục trước mặt mình, Huyền Minh Hương thở dài, chán nản…Lể mề vậy má! Muộn học giờ…ai~ dậy muộn cũng là một cái tội, và tội đó cực kì lớn a! Con điên trước mắt cô là một ví dụ. Thức khuya cho cố vô rồi dậy muộn, 10 cái đồng hồ, chính xác là 10 cái. Đã ra đi không thương tiếc, phí tiền quá! Cụ thể là sáng nay, cô bé này dùng 10 cái đồng hồ kêu vang trời không dậy nổi, nói đúng hơn là không cục cựa luôn đó. Sau một lúc cô tính kêu cô bé này dậy thì…bỗng nhiên ngồi dậy, đang mừng, cô bé này lại tay cầm gấu chân đá gối. Bách phát bách trúng, và từng em đồng hồ ra đi, trong sự ngơ ngác của cô…siêu vl~
Và…đồng hồ ra đi, thì đồng nghĩa với việc cô phải kêu cô bé này dậy, chưa kịp thì cô đã dập mặt vào đồng hồ với lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-la-nu-phu-sao/2151896/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.