Ninh Triết bày ra một bộ mặt cau có khó ở đó đi theo cô vào siêu thị.
Đi dạo hai vòng, Tô Khanh mới lén lút liếc mắt nhìn cậu, thấp giọng hỏi:"Cậu tức giận cái gì vậy?"
Đầu mày của cậu nhăn lại, không vui hỏi:"Cậu nói xem là vì cái gì?"
"Vì, vì tôi bị thương sao?" Tô Khanh đè thấp giọng nói, sợ bản thân tự mình đa tình, sẽ rất xấu hổ.
Nhưng người nào đó lại không hề phủ nhận, cũng không cười nhạo cô suy nghĩ linh tinh, còn mắng cô:"Cũng không biết có phải cậu bị ngốc thật không. Vừa mới biến mất khỏi tầm mắt của tôi đã bị thương, cậu muốn tôi thế nào đây hả?"
Lần đầu tiên Tô Khanh cảm thấy bị mắng lại rất vui vẻ. Cô không nhịn được cười tủm tỉm, cúi đầu nói:"Cậu lo lắng cho tôi thế à?"
Ninh Triết cụp mi mắt nhìn cô, thấy nụ cười treo bên khóe miệng cô, bất lực thở hắt ra:"Bị thương rồi cậu còn cười được, đúng là ngốc hết chỗ nói."
Hai người đi dạo siêu thị, Tô Khanh mua ít đồ dùng cá nhân và đồ ăn vặt. Lúc ra ngoài thanh toán, ánh mắt Ninh Triết chạm đến chỗ bán sữa bò, thuận miệng nói:"Cậu qua kia lấy thêm ít sữa bò đi, buổi sáng vội quá thì uống sữa, không được nhịn đói."
Tô Khanh dẩu môi mắng cậu lắm chuyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy qua đó lấy thêm sữa. Lúc cô cầm sữa quay về thì Ninh Triết đã thanh toán xong xuôi, cực kì thản nhiên nói cô:"Mau bỏ vào túi đi."
Ra khỏi siêu thị, Tô Khanh vội vàng chạy lên trước mặt cậu, nói:"Cậu không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-khanh-ninh-triet/901649/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.