Khai giảng được hai tháng, tiếng tăm Ninh Triết đã trở nên không nhỏ.
Điều đầu tiên dĩ nhiên là do cậu đẹp trai. Điều thứ hai chính là cậu có thành tích rất tốt, là học trò cưng của giáo sư Chính.
Tô Khanh buồn bực nhìn bảng thành tích, cái tên Ninh Triết lại nghiễm nhiên đứng ở vị trí đầu tiên, cách cô hai điểm rưỡi. Rõ ràng những năm cấp ba đều là cô hơn cậu, dựa vào đâu lên đại học cậu lại vượt mặt cô?
Lúc này trên đầu cô xuất hiện bóng râm. Tô Khanh ngơ ngác quay người lại, Ninh Triết đứng sau lưng cô từ bao giờ. Một tay ung dung để trong túi quần, một tay giơ cao, vừa vặn che đi ánh nắng hắt lên đầu cô.
Cô còn chưa kịp nói gì đã bị Ninh Triết dùng giọng điệu đáng ghét quen thuộc càm ràm:"Không thấy nắng à đồ ngốc? Ra ngoài không biết mang ô sao?"
Cô nheo nheo mắt, bực bội trả lời:"Tôi muốn tắm nắng, được không?"
Ninh Triết liếc cô một cái, "Cậu có bệnh à? Không có việc gì lại đi tắm nắng, ngốc chết đi được."
"Tôi phát hiện từ lúc lên đại học cậu nói rất nhiều. Nhưng tôi lại mong cậu giống như năm cấp ba, ít nói một chút, để cho lỗ tai của tôi được nghỉ ngơi."
Tô Khanh nói một tràng dài, quay người rời đi.
Ninh Triết lập tức đi theo, nhìn biểu cảm trên mặt cô, nén cười hỏi:"Sao thế? Tôi chọc giận cậu rồi?"
"Tôi nào dám giận cậu." Tô Khanh không nhìn cậu, liếc mắt về hướng khác:"Đừng đi theo tôi nữa."
Nhớ lại vừa rồi có một cô ngốc nào đó đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-khanh-ninh-triet/901647/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.