Ngày hôm sau Ninh Triết không đến trường. Nghe nói đã xin nghỉ, cơ thể không khỏe. Chủ nhiệm Trần lo lắng hỏi han mấy câu thì cúp máy, thở dài một tiếng.
Tô Khanh đang đứng đếm bài tập các bạn học nộp để chuẩn bị giao lại cho chủ nhiệm, không nhịn được lên tiếng:"Thầy ơi, Ninh Triết sao rồi ạ?"
"Nghe nói là bị cảm. Đã vào mùa đông rồi, các em phải chú ý giữ gìn sức khỏe."
Tô Khanh mím môi, chậm rãi đáp:"Vâng ạ." Cô đẩy chồng bài tập về phía chủ nhiệm:"Đủ rồi thưa thầy."
Chủ nhiệm Trần hài lòng gật đầu, cười hiền nói:"Cảm ơn em. Em về lớp quản lý các bạn tự học, nhắc nhở các bạn ngày mai nhớ lên vệ sinh lớp học rồi về nhà nghỉ đông nhé."
"Vâng ạ." Tô Khanh cúi đầu:"Em đi trước đây."
Suốt cả buổi không hiểu sao Tô Khanh cứ luôn trong trạng thái bồn chồn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Lâm Mộc ôm trái bóng rổ đi ngang qua không nhịn được liền gọi cô mấy tiếng.
Tô Khanh phản ứng chậm chạp ngẩng đầu lên:"Sao thế?"
"Lớp trưởng cả ngày như người mất hồn, nhớ anh Ninh sao?" Lâm Mộc lộ ra nụ cười tinh quái chọc ghẹo cô.
Hai má Tô Khanh đỏ hồng, tức giận trừng cậu ta:"Cậu nói nhảm, mau về chỗ đi."
Ô Giai Nghiên ở phía trước quay đầu nhìn cô, nheo mắt nói:"Tớ thấy Lâm Mộc nói cũng có lý lắm__"
Trong phút chốc Tô Khanh liền cảm thấy bản thân hít thở không thông. Cô khó khăn thở hắt ra, nghiến răng:"Ô Giai Nghiên, cậu là bạn của ai hả?"
"Tớ sai rồi, tớ sai rồi."
Vừa tan học, Tô Khanh liền cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-khanh-ninh-triet/901643/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.