Đêm này, nội viện và phòng khách lớn của Từ gia trong ngoài treo đầy các đèn lồng tinh xảo đủ loại, trong sảnh bày hai bàn tiệc rượu, thuê một gánh hát nhỏ, người một nhà vui vẻ tổ chức gia yến, cùng nhau trải qua tết Nguyên Tiêu. 
Từ Dật chạy tới chạy lui nhìn đèn lồng, rồi ngồi trên ghế cảm khái: 
- Hàng vạn hoa đăng được thả trên sông Tần Hoài, vừa nghĩ cũng thấy rất hoành tráng! Chúng ta sống ở ngay bờ sông Tần Hoài, đúng là một nơi tốt. 
Biểu ca cũng đi chơi thuyền trên sông Tần Hoài với bạn học rồi, còn chúng ta tại sao phải ngồi ở nhà chứ, không có gì vui. 
Từ Thuật xấp xỉ tuổi Từ Dật nên tâm tư cũng giống nhau: 
- Không chỉ trên sông mà trên núi cũng có đèn. Dọc theo trên núi, các cành cây, ngọn cây đều có đèn, từ dưới chân núi nhìn lên giống như dải Ngân Hà chảy xuống vậy, đúng là thắng cảnh nhân gian. 
Phụ mẫu huynh tỷ dĩ nhiên là hiểu mánh khóe nhỏ của hai đứa nó nên mỉm cười mà không nói. Tụi nó chỉ biết đèn ở trên sông, trên núi rất đẹp, nhưng có biết bao nhiêu người đi ngắm đèn không? Người người chen chúc nhau, toàn là đầu người di chuyển, đến lúc đó bọn nó đi ngắm đèn hay đi ngắm người đây. 
Lục Vân không nỡ làm Từ Thuật, Từ Dật thất vọng nên dịu dàng dụ dỗ bọn chúng: 
- Đợi hai con lớn hơn hai tuổi thì lại đi ra ngoài ngắm đèn nhé? 
A Trì cười hì hì dọa đệ đệ: 
- Hội đèn lồng người đông nườm nượp, lỡ có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-hoa-anh-nguyet/69568/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.