Đặng quý phi làm việc luôn nắm bắt nặng nhẹ vô cùng tốt, trưa hôm sau, Hoàng đế đang nghỉ ngơi, Đặng Du phụng mệnh tiến đến. Đặng Du trước giờ tự cho là phong lưu phóng khoáng nhưng hôm nay sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt không cách nào che dấu nỗi sợ hãi.
- Ngươi từ đâu tới thế?
Hoàng đế nhàn nhạt hỏi. Lại làm việc gì trái lương tâm sao, nhìn phẩm hạnh của ngươi thật làm trẫm xấu mặt, làm tỷ tỷ ngươi xấu mặt.
- Từ…………chỗ biểu thúc tới.
Giọng Đặng Du run run.
Hoàng đế trong bụng vui vẻ, vẫy tay bảo hắn lại gần:
- Biểu thúc ngươi nói gì?
Trương Tịnh ngươi được à, không chỉ khiến người Thát Đát nghe tiếng đã sợ vỡ mật mà ngay cả tiểu tử bừa bãi phóng túng không sợ trời không sợ đất này cũng phải cúi đầu phục tùng ngươi.
Đặng Du mất hồn mất vía nói:
- Tỷ tỷ dặn thần đi hỏi, thần lại không có đầu óc, lắc la lắc lư chạy đi. Kết quả thần vừa thấy biểu thúc thì bắp chân run lên, không dám nói thừa một câu, liền quay đầu hỏi ‘nếu lệnh tế chẳng may hai lòng thì biểu thúc sẽ làm sao?’
Hoàng đế bình thản ung dung nhìn hắn, chờ nghe đoạn kế. Trán Đặng Du rỉ ra mồ hôi hột, hắn ở trước mặt Hoàng đế trước giờ luôn không câu nệ, đưa tay lau mồ hôi, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Ông ấy thần sắc bình tĩnh chỉ nói bốn chữ ‘thiến xong rồi bỏ!’
Đặng Du nói đến đoạn sau, giọng đã phát run, còn vô thức cúi đầu nhìn chỗ kín của mình, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-hoa-anh-nguyet/1851949/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.