Mạc Ngữ mừng thầm, nhưng nàng nỗ lực dằn xuống, hắn không cần đi?! Không cần đi đương nhiên tốt nhất.
Nếu như nàng biết kỷ luật Hắc Kỵ Quân ra sao liền sẽ không cao hứng như vậy.
Trong Hắc Kỵ Quân, thời gian chiến tranh là không có kỳ nghỉ, chiến tranh nổ ra thì không biết khi nào kết thúc, mỗi năm cũng chỉ có cơ hội thăm người thân một lần, quan quân thì được nghĩ nhiều hơn, ba lần, nhưng mỗi lần cũng chỉ vẻn vẹn sáu ngày, rất nhiều người do nhà ở xa nên gộp ba lần thành một, tựa như ba năm trước lúc bọn họ thành hôn, Lý Chính Nhiên dùng hai năm kỳ nghỉ gộp lại mới trở về một chuyến.
***
“Không vui hả?” Sau khi tiễn Tiểu tướng quân cùng Nhạc tiên sinh đi, Lý Chính Nhiên cúi đầu hỏi thê tử, tâm tình nàng nhìn qua xuống mười phần.
Mạc Ngữ nhịn không được gật đầu, nàng xác thật thực không vui nổi, “Bởi vì biết chàng không thể không đi, cho nên buồn lắm.” Đại sự bảo vệ quốc gia, không cho đi là ngang ngược, nhưng ai cũng không muốn để chồng mình đi chịu chết.
“Lần này ta đáp ứng, vì công cũng vì tư, vì công —— chống lại Hồ Lỗ, vì tư —— Bạch lão tướng quân cả đời chinh chiến sa trường, thành lập Bạch gia quân cùng Hắc Kỵ Quân, hai chi quân đoàn phụ trách cơ hồ toàn bộ phòng tuyến phương Bắc, ông ấy cùng binh lính cùng tiến cùng lùi, coi tướng sĩ như con cháu, thậm chí tán hết gia tài để bù vào quân lương triều đình cắt xén, Hắc Kỵ Quân là tâm huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-hien-the/222146/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.