Mạc Ngữ đem quà cho tiểu đệ để xuống đất, “Không phải quan gia gì, chỉ là đến đại doanh của huyện làm huấn luyện quân thôi ạ.” “Thì đó chính là làm quan lớn rồi còn gì.” Đại tẩu kinh ngạc cảm thán. Đối với bá tánh bình dân mà nói thì, chỉ cần làm việc ở quan phủ, thì chính là làm quan rồi. Mạc Ngữ không tính toán tiếp tục cái đề tài này, thổi phồng hư vinh chỉ có hai loại kết quả, một là bị người ta nhìn thấu rồi cười chê, mặt khác phải rước vào bao nhiêu mối giao thiệp xã giao, mà kết quả của việc xã giao đó là không ngừng có người tới cửa nhờ giúp đỡ. Cả hai loại kết quả này nàng đều không muốn ôm, cho nên dứt khoát im lặng. “Món này là cho Ca ca Tẩu tẩu.” Ý bảo hai phần quà giấy gói hình núi nhỏ Lạc Thành để trên đất, thuận lợi dời đi sự chú ý của bọn họ. Chuẩn bị cho hai vị huynh trưởng là hai phần quà giống nhau, chứ không phải một người một phần quà khác, bởi tặng quà khác nhau sẽ sinh ra so sánh rồi dẫn tới mâu thuẫn. "Có ai lại mặt mà tặng nhiều quà thế đâu.” Lập tức mở ra xem có vẻ quá ham quà, dù sao cũng đang ở nhà mình, quà còn đó còn sợ không có thời gian mở xem hay sao, Đại tẩu không để ý mấy hộp quà đó, duỗi tay qua kéo tay em chồng, “Ta nói ngươi nghe, ngươi cho đồ nhà mẹ đẻ ấy, thì đừng quá phô trương, bà mẹ chồng bên kia biết sẽ không vui đâu, con bé ngốc này.” “Đúng đó, mẹ chồng ngươi bên đó có định kiến với nhà ta, đừng làm quá để bọn họ xem thường, bằng không những ngày tháng sau này của ngươi không quá yên ả đâu.” Nhị tẩu cũng có lương tâm mà khuyên nhủ. Mạc Ngữ rõ ràng hai chị ta nói thiệt tình, cũng thiệt tình khuyên nàng, rốt cuộc nàng cũng là em chồng của họ, vô luận khuyên giải ở phương diện quà cáp hay cái khác, họ sẽ không hại nàng. Lại nói hại nàng thì hai chị ta có lợi gì đâu? Có đôi khi, không thể đem một chút sự tình phân định cho rõ ràng rạch ròi, suy nghĩ quá minh bạch, nếu không trên đời này sẽ không có cái tình thân sơ, bất cứ thứ gì đều có giá trị mới có thể tồn tại. Nhóm chị dâu ở Mạc gia cũng chỉ vì chính gia đình của các nàng để suy tính mà thôi. “Ta hiểu mà.” Trấn an hai người một chút, kỳ thật quan hệ giữa nàng và hai chị dâu không tồi, khi còn là cô nương, quần áo giày mũ của hai nhà đều là một tay nàng làm, sau này xuất giá, phàm là gặp mặt, cái gì nàng cho được sẽ cho, cũng không bủn xỉn, nếu nói dựa vào tài vật có thể gắn bó quan hệ chị dâu em chồng, nàng rất vui lòng làm như vậy, bởi vì nàng cũng yêu cầu lại một ít việc từ phía họ, ít nhất các nàng đối với phụ thân và tiểu đệ thật không tồi. Nàng không phải cái gì cũng không để bụng, chẳng qua giới hạn của nàng tương đối thấp, một khi họ hết lần này đến lần khác đi quá giới hạn của nàng, nàng cũng sẽ đáp trả lại, đến nỗi đáp trả thế nào, tin tưởng hai người họ cũng đã biết qua, cho nên hai chị dâu hiểu rõ phương thức ở chung với nàng. “Đại tẩu Nhị tẩu, Nhị ca hỏi khi nào ăn cơm được.” Mạc tuấn lại đây hỏi. “Ôi là trời, trong nồi còn hấp xửng cá nột.” Chị dâu lớn khẩn trương chạy vào bếp. Mạc Ngữ vào phụ, lại bị Nhị tẩu bắt lấy ống tay áo, “Ngươi cũng đừng đi, để ý dính dầu lên quần áo, sa tanh trắng như vậy, để dơ thì uổng lắm, ta cùng Đại tẩu hai người là đủ rồi.” Mạc Ngữ đành phải cùng em trai dời quà của phụ thân bên này chất vào phòng. Các nam nhân ở gian ngoài nói chuyện, nàng cùng tiểu đệ ở buồng trong tháo quà, cũng thuận tay từ mấy hộp quà lấy ra một bao khô bò cay đưa cho em trai, “ Lúc đi ngang qua cửa hàng, mua riêng cho ngươi đấy.” Mạc tuấn ôm gói khô bò cay xé mở, đặt mông lên giường ngồi ăn. Mạc Ngữ đem từng phần quà sửa sang lại ổn thoả đâu đấy rồi để lên trường kỷ ở đầu giường, cũng lấy quần áo mới làm riêng cho đệ đệ ra, ướm thử lên người hắn. “Nhị tỷ, tỷ cũng muốn cùng tỷ phu đến trong huyện hả?” “Ta không đi.” “Sao không ở cùng tỷ phu thế ạ?” “Bên kia là quân doanh, không được phép ở chung với nữ nhân.” Mạc tuấn phút chốc sáp lại gần nhị tỷ, “Tứ tỷ, có thể nói với tỷ phu không, để huynh ấy mang đệ đi tòng quân?” Hắn cũng tưởng tượng hình ảnh mình sẽ uy phong như tỷ phu vậy. “Cha sẽ không đồng ý đâu.” Thật vất vả mới thoát binh dịch, sao có thể để thằng nhóc đi tòng quân! “Chỉ cần tỷ phu mở miệng, cha nhất định sẽ đồng ý.” “Vậy đệ chính mình mà đi nói với y đi, xem y trả lời đệ thế nào.” “Ninh Nhi, Tuấn nhi, ra ăn cơm.” Mạc phụ có thói quen gọi nhũ danh của con gái và con trai. Đây là lần đầu Lý Chính Nhiên nghe thấy nhũ danh của thê tử mình, cho nên sau khi thê tử đi ra, hắn nhịn không được nhìn nàng một cái. Mạc Ngữ rõ ràng y đang nhìn mình, chỉ vờ như không thấy, bởi vì không biết dùng biểu tình gì để đón ý nói hùa y. “Hai vị Tẩu tẩu cũng ngồi đi ạ.” Lý Chính Nhiên đứng dậy mời hai chị dâu, chu toàn lễ nghĩa. Hai chị dâu Mạc gia nhanh chóng xua tay, tuy là người nhà quê, nhưng quy củ vẫn hiểu, khách đến nhà, nào tới lượt nữ nhân ngồi chung mâm, Mạc Ngữ đã gả ra ngoài, hơn nữa lần đầu lạy mặt, tính là khách, cho nên mới gọi nàng ra, "Tứ Đệ ăn đi, chúng ta trong bếp còn hầm thịt, không vội.” Nhóm chị dâu không thượng bàn, Mạc Ngữ cũng không vào ngồi cùng, “Ta có làm vài bộ xiêm y cho bọn họ, để tẩu tử các nàng tiến vào thử xem được chưa.” Dứt lời vào nhà trong, không cần lại cùng mọi người nhún nhường. Hai chị dâu cũng vén rèm theo vào buồng trong. Đại tẩu ngồi vào cạnh nàng trên ghế dài, nhị tẩu theo ngồi xuống mép giường. “Ninh Nhi——” đại tẩu đem thanh âm đè xuống rất thấp, “Ta nghe nói nhà lão nhị bên kia lại có rồi hả?” Mạc Ngữ vừa tháo tay nải vừa gật đầu. Nhị tẩu cũng thò người qua, “Ngươi cũng nhanh nhanh lên, cái thai đầu của nàng ta là con gái, thai thứ hai không biết nam hay nữ, nếu sinh một thằng nhóc thì vượt mặt ngươi rồi, khoan nói tới gia đạo thế nào, nam nhân chữ tình không so được với chữ kính, trước mắt sinh một đứa con trai quan trọng hơn, ta thấy em rể hẳn tốt tính, ngày tháng sau này ngươi cũng tốt hơn một tí, bất quá nếu không có con trai, mẹ chồng ngươi và Võ Thái hậu cũng không khác mấy đâu, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì, bà ta vẫn còn coi thường nhà ta đấy, vạn nhất ở trước mặt nhi tử thêm mắm dặm muối, cưới thêm đứa thiếp tiểu nhân về, lúc đó ngươi còn ngày lành sao.” Mạc Ngữ thầm hiểu, phu quân đại nhân hắn tuy tốt tính, bất quá nhìn qua không phải người dễ tin lời đâm thọc, cho dù cường thế như mẹ chồng, tựa hồ cũng không hề áp đảo được hắn, bằng không sẽ không mặc kệ hắn đánh chú em, “Ta minh bạch.” Tiếp thu hảo ý của nhóm tẩu tử. Đại tẩu cẩn thận nhìn nhìn nàng, “Ninh nhi nhà ta lớn lên cũng không thua kém ai, so với Nhị phòng kia mạnh hơn nhiều, bất quá do nàng ta đầu thai tốt hơn thôi.” Ai không hướng về người trong nhà. …… Thì thầm một hồi lâu, nữ nhân mà, nói chuyện phiếm như một loại trò chơi, càng là một loại lạc thú. Mạc Ngữ tuy chẳng nói nhiều vài câu, nhưng nàng thích nghe, từ trong một đống lời nhàn thoại thêm mắm dặm muối, phán đoán sự tình đó thế nào, có thật không, là một việc rất thú vị. Chờ một mạch đến khi mặt trời lặn xuống sau núi, Mạc Ngữ mới có cơ hội bọn họ ra sân sau chuẩn bị xe mà ở riêng cùng phụ thân trò chuyện mấy câu. “Ta thấy con rể này đúng là một đứa tốt, sau này ngươi hãy hầu hạ cho tốt, chúng ta tuy là bên trèo cao, cũng đừng để họ nói nọ nói kia, ở nhà chồng nhớ hãy nghe lời, mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu ở chung va chạm nhau là chuyện khó tránh khỏi, nên thời điểm đó nếu nhẫn được thì cứ nhẫn, chỉ cần không đánh không mắng, những việc khác đều không phải việc lớn.” “Nhớ kỹ rồi ạ, cha, người cũng phải chú ý sức khỏe hơn nữa, nay đã lớn tuổi, vẫn nên đừng vào núi nữa.” Từ trong tay áo lấy ra tấm ngân phiếu, “Cái này người giữ đi.” Mạc phụ nhíu mày, “Ngươi nha đầu này, mới vừa dạy xong, ngươi liền làm ngược lại rồi, trộm đưa bạc cho nhà mẹ đẻ, sợ người ta không biết mi đang lạc đề hả, ta không cần!” “Đây là Chính Nhiên kêu con đưa cho người, hắn nói mấy năm nay vẫn luôn không ở nhà, trung thu, năm mới cũng chưa tới hành lễ, hắn bù lại một phần tâm ý đó ạ.” Mà đúng là trượng phu đưa cho. “Vợ chồng nhỏ các ngươi cần tiêu dùng nhiều, giữ lại cho mình đi, ta đâu có làm gì mà cần đến tiền.” Mấy cái ngân phiếu này ông mới thấy lần đầu. “Nhận lấy đi, bằng không hắn sẽ đưa nữa, đẩy tới đẩy lui, khiến người khác chú ý cũng không tốt.” Vợ chồng son bọn họ đã suy xét tiền này có thể để lại cho tiểu đệ dùng cưới vợ, nếu để Đại tẩu Nhị tẩu thấy được, chắc chắc sẽ muốn phần. Mạc phụ vẫn kiên quyết không cầm, Mạc Ngữ vội vã nhét vào ngăn tủ của ông, nghênh ngang mà đi. Chờ một mạch đến buổi tối, trước khi ngủ Mạc phụ mới lấy ra xem, là 500 lượng bạc trắng —— tiểu tử kia thật đúng là hào phóng, nhiều hơn cả lễ vật ba năm trước nữa, nhưng, thứ này dùng thế nào? *** Vợ chồng Lý Chính Nhiên mới vừa về đến cửa liền đụng phải Chính Cũng, hắn mới từ huyện Dương trở về. Lý Chính Cũng nhỏ hơn huynh trưởng hai tuổi, thấp hơn và nhìn cũng có chất văn nhân hơn, từ khi có công danh về sau thường xuyên hành tẩu trong quan trường, giữa hai đầu mày nhiều hơn điểm ngạo khí, bất quá ở trước mặt huynh trưởng, hắn cũng sẽ cố tình thu liễm một ít. Hai anh em ba năm không gặp, tự nhiên có rất nhiều chuyện để nói, đặc biệt Lý Chính Nhiên từ kinh thành bên kia về, Lý Chính Cũng tâm tư ở trong quan trường, tự nhiên sẽ có những kiến giải tình hình trong kinh thành, hai anh em thẳng cho tới sau nửa đêm mới tan. Khi Lý Chính Nhiên về phòng, Mạc Ngữ mới vừa buông tóc, có thể thấy nàng vẫn luôn chờ hắn. Thấy hắn trở về, nàng đứng dậy định châm trà. Lý Chính Nhiên ngăn cản nói: “Không cần vội.” Mạc Ngữ thấy sắc mặt trượng phu có điểm nghiêm túc, nhủ thầm sẽ không cùng Nhị đệ xảy ra tranh chấp gì chứ? Lý Chính Nhiên khom người xuống mép giường, tâm tư còn ở trên người Nhị đệ, nghe cách nói năng, Chính Cũng tựa hồ đã quen thuộc lui tới quan trường, hơn nữa nhìn qua như cá gặp nước, này vốn cũng không có gì sai, chỉ là ai cũng sẽ vì chuyện trước mắt, nhưng hiện giờ hắn đã thành gia lập nghiệp, rất nhiều lời không thể nói ra như trước kia, cho nên đêm nay hắn lắng nghe nhiều hơn. Mạc Ngữ thấy hắn một bộ dáng đang có điều nghĩ ngợi, cũng không hỏi nhiều, giúp hắn thay quần áo sau đó liền bò lên giường. Cách hơn nửa ngày, Lý Chính Nhiên mới hồi phục tinh thần, phát hiện thê tử liền ngồi kế bên, đang ở tháo bím tóc rời rạc ra. Hình ảnh kia,.... tựa như khi ở trong quân nghe nhóm đồng liêu đang độ rảnh rang đùa nhau tơ tưởng về nữ nhân. Ba năm trước khi nghe hắn về nhà thành thân, mấy đồng liêu đều xuýt xoa hâm mộ, Hắc Kỵ Quân đa số là người trẻ tuổi, tuổi trẻ nam nhân tinh lực tràn đầy, cho nên hay tơ tưởng chuyện phong nguyệt, không có thịt ăn, thì tưởng tượng vị thịt an ủi, ngày thường chinh chiến thấy nữ nhân người Hồ đều phải niệm ba bốn lần, càng đừng nới tới nử tử quan nội mềm mại như nước. Hắn không phải không có cảm giác gì, chỉ là tương đối giỏi về khống chế, một người không thể khống chế chính mình, đặc biệt là nam nhân, sẽ rước lấy nhiều mối hoạ thân. Nhưng khống chế cũng sẽ tùy trường hợp, tỷ như hiện tại, sao mà hắn nhịn được? Nếu như vậy mà ép xuống, bọn họ phu thê sợ là phải đợi thêm. Hơn nữa, điểm chết người là, nhạc phụ hôm nay đặc biệt cho hắn uống quá mấy chén rượu Lộc nhung phao pha rượu trắng, nói là bổ thân thể, nghĩ đến bổ đến không chỉ là thân thể…… Tuy nói là đang phân tâm, nhưng nhìn ánh mắt thuần lương của thê tử, hắn thật sự không biết nên xuống tay thế nào. Cũng may thê tử khom người thay hắn dịch chăn, nhìn không tới mặt nàng sẽ tương đối dễ dàng làm những động tác khác…… Khi bị ôm từ phía sau, Mạc Ngữ thiếu chút nữa theo thói quen giãy giụa, bất quá nghĩ dường như có tránh cũng tránh không được, liền động cũng không dám động, người cứng ngắc run rẩy, chỉ cảm thấy da gà toàn thân đều bật nảy lên…… Không có nói chuyện, cũng không có giao lưu cái gì, dường như tại lúc thân thể chạm nhau, Lý Chính Nhiên liền không thấy xấu hổ nữa, tay theo bản năng từ trên eo nàng chậm rãi vuốt ve di chuyển lên trên, cho đến khi váy áo nàng buông lơi……Thân thể nữ nhân mềm mại yêu kiều, mềm không thể tả được. Mạc Ngữ định nhắc hắn tắt đèn, nhưng…… Hắn nhìn qua không trông không có ý định gì là tắt đèn cả. Tận lúc hai người bắt đầu thấy thở dốc, nàng rốt cuộc bị bế đặt lên giường. Nàng không thể dùng tay che mắt, hay thậm chí không thể nhắm mắt lại, bởi vì hắn không cho. Lý Chính Nhiên hy vọng thê tử mình không phải dùng trốn tránh để đối mặt với chuyên vợ chồng này, bởi loại sự tình này về sau sẽ thường xuyên phát sinh, trốn tránh không được…… Đêm vẫn sáng đèn, màn sa rũ xuống, chỉ có thể thấy ánh nến vàng trong phòng lay động tí tách theo cơn gió, cả phòng chìm vào ánh sáng dìu dịu cùng với đỉnh màn hơi hơi động. Ài, thành thân ba năm, động phòng hoa chúc rốt cuộc là rơi xuống chỗ này. Trong phòng vọng ra thanh âm thở dốc rất nhỏ…… Vợ chồng son bắt đầu nỗ lực quen thuộc lẫn nhau. *** Có lẽ là đêm qua quá mức làm càn, sáng nay lúc tỉnh đã thấy hơi muộn, vừa mở mắt, ngoài cửa sổ đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời, trượng phu nằm bên cạnh nàng, hoặc là nên nói nàng đang nằm trong ngực hắn. Hắn nhìn qua sớm tỉnh ngủ rồi, bất quá chưa dậy, bởi vì cánh tay bị nàng đè nặng. “ Chàng…… sớm tỉnh rồi phải không?” Yên lặng từ cánh tay hắn ngồi dậy, chăn trượt xuống bộ ngực lại phát hiện trên người chính mình còn trần truồng, cuống quít kéo chắn lên che, sờ tìm quần áo dưới chăn —— vì bớt việc, bọn họ tối hôm qua đều đem trung y cởi ra để trong chăn, cuối cùng quên lôi ra. “Không cần phải gấp gáp, sắc trời còn sớm.” Lý Chính Nhiên cũng ngồi dậy, lồng ngực rắn chắc, ngực và lưng rải rác những vết sẹo lớn sẹo bé, có thể thấy được những sự kiện hắn đã trải qua. Nàng đầu tiên sờ được tới trung y của hắn, ở dưới thân nàng, cũng đã dính vài vết máu, sợ bị hắn thấy được, vội vàng nhét lại vào trong chăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]