Bỗng nhiên xung quanh chợt yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, tiếng kêu ve ve của ve sầu trên cây khô, tiếng ma sát của bánh xe lướt trên mặt đường dường như đều biến mất, giữa trời đất chỉ còn lại mình Tô Hoài, phủ trên người cô hô hấp hơi gấp gáp.
Đường Đường xấu hổ níu chặt tấm đệm dưới thân tới nỗi xuất hiện nhiều nếp nhăn, sống lưng thẳng tắp vì căng thẳng, bầu ngực lộ ra chẳng sót chỗ nào. Tầm mắt Tô Hoài dính chặt trên người cô, được sự cho phép, cậu cực kỳ giống như xem kỹ, lại khiến người ta thấy nóng bừng hoảng loạn.
Đầu ngón tay to cẩn thận từng li từng tí đụng vào cô kia đang run rẩy, thân thể Đường Đường cũng run theo. Trên bàn sách đặt một chậu cây dành dành, giữa đêm hè mùi thơm nồng phát tán lên men gần như quỷ dị, theo gió điều hòa mát mẻ tràn vào chóp mũi hai người, giống như chất kích dục, làm ánh mắt người ta không khỏi si mê.
Đường Đường như vật hiến tế, tóc dài đen nhánh rối tung, ngoan ngoãn không nói gì nằm dưới thân Tô Hoài. Cô bình tĩnh đến nỗi ngoài dự liệu của cậu, khi cậu cúi đầu ngắm nhìn, mới phát hiện hốc mắt cô chẳng biết từ lúc nào đã rưng rưng nước mắt, mi mắt khẽ run chăm chú nhìn cậu.
“Đừng sợ.” Lòng Tô Hoài rối tinh rối mù, cúi xuống hôn giọt nước mắt ướt át của cô.
Bàn tay cậu đẩy cao váy ngủ của Đường Đường, da thịt trắng nõn mịn màng của thiếu nữ theo động tác của cậu chậm rãi bại lộ ra trước mắt, giữa đêm hè nóng nực tỏa ra mùi hương non nớt.
Tô Hoài muốn đụng vào cô, lại sợ dọa cô, cậu nuốt ngụm nước bọt trong lúc cổ họng vừa ngứa vừa khô khốc, cậu mở miệng hỏi một cách khó khăn: “Mình có thể sờ cậu được không, Đường Đường?”
Hơi thở cậu bất ổn, cô nghe được.
Đường Đường cắn chặt môi dưới, làn môi đỏ tươi bị cắn trở nên trắng bệch. Một lúc sau, cô thả lỏng, giọng nói run rẩy bật ra khỏi môi: “Vậy, cậu, cậu nhẹ một chút.”
Tô Hoài nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng hẳn, cậu vươn tay cẩn thận từng chút, năm ngón tay được như ý nguyện phủ lên nhũ tiêm của cô. Nhũ tiêm đỏ tươi trơn bóng sợ sệt mà cọ xát lòng bàn tay cậu, nhiệt độ cơ thể cô nhuộm đốt ngón tay cậu, nhịp tim mạnh mẽ ngay dưới bàn tay cậu cách một tầng da lại trở nên hoảng sợ và kích động.
Cậu chạm đến sinh mạng của cô rồi.
Đây là một cảm giác rất kỳ dị, dường như dẫn dắt không cho phép cô chùn bước mà đánh cuộc một trận thảm khốc, lấy mạng đổi mạng, mù quáng giao linh hồn mình vào tay đối phương, sống hay chết, hết thảy không do mình quyết định.
Đột nhiên Tô Hoài rất muốn hôn, hôn trái tim sinh động của cô.
Thân thể Đường Đường run rẩy tiết lộ lúc này cô đang bất an, môi mỏng của Tô Hoài đổ xuống, chung quy vẫn không đành lòng, dừng trên trán cô.
Bàn tay tiến vào mái tóc đen bóng của cô, Tô Hoài như trấn an một đứa trẻ thấp thỏm lo sợ, rất kiên nhẫn xoa cái đầu xù của cô. Động tác ấy dịu dàng, giống như cô là một vật báu dễ vỡ.
Đường Đường chậm rãi mở mắt ra, hai mắt đẫm lệ trong cơn mông lung, nụ hôn của cậu lại rơi xuống, ấm áp ấn ngay mi tâm cô.
“Đừng sợ, tin mình, được không?” Tô Hoài nhìn cô, từng câu từng chữ đều thành khẩn.
Đường Đường không dám nói, cũng không nói không được, chỉ nhìn ánh mắt đen kịt của cậu, cằm cực kỳ chậm chạp hạ xuống.
Tô Hoài giúp cô lau nước mắt, ánh mắt sáng quắc tuần tra bên dưới. Khi nhìn thấy quần lót Minnie của cô, cậu không nhịn được thấy buồn cười ―― Đường Đường sưu tầm nội y gần như đều liên quan đến Disney.
Ngón tay dài vén vải dệt mỏng lên, không nhanh không chậm tách chiếc quần lót khỏi thân thể Đường Đường. Vòng eo thiếu nữ hơi hõm xuống, mang theo mỹ cảm nhỏ nhắn và yếu ớt. Lại xuống chút nữa, âm huyệt đầy đặn không có chút lông nào, trơn bóng trắng nõn như bánh màn thầu mập mạp, ngay huyệt non giữa hai chân, hai mảnh thịt đầy đặn rụt rè co rúm vào trong.
Chỗ này không thể nói là đẹp, thậm chí nhiều nếp nhăn, nhìn qua có chút đáng thương.
Tô Hoài cũng không biết rõ do đâu, cứ cảm thấy bộ phận thịt non này cực kỳ làm người ta trìu mến, cậu vươn đầu ngón tay xâm nhập nơi khép lại giữa hai chân Đường Đường, hòng dùng ngón tay an ủi cái miệng nhỏ đỏ tươi kia. Trong nháy mắt ngón tay đụng trúng thịt non trắng mịn, cả người Đường Đường chợt run rẩy, tay nhỏ bé đặt lên cánh tay nóng hổi của cậu, trong mắt cô lộ vẻ van xin khổ sở làm người ta không đành lòng:
“Đừng ――”
Tô Hoài cũng nhìn ra sự việc có chút mất khống chế, cậu rũ mắt xuống, năng lực tự chủ mạnh mẽ khiến cậu kịp thời thu tay.
Cậu xoay người rời khỏi thân thể cô, đổ người xuống đất giạng thành chữ đại 大, rõ ràng trong phòng có bật máy lạnh điều hòa, nhưng không hiểu sao thân thể cậu cứ nóng rang.
Đường Đường thừa dịp quay lưng lại, hoang mang rối loạn vội mặc quần lót vào, hai người nằm song song nhau, trong thời gian ngắn chẳng ai mở miệng nói chuyện.
Hồi lâu sau, Đường Đường xoay người đối diện với Tô Hoài, giọng vô cùng thành khẩn nói: “Muốn mình hỗ trợ không?”
Ánh mắt cô liếc nhìn chỗ căng phồng dưới bụng cậu.