9
Để phòng ngừa cô nhóc bị người khác bắt đi, trong một khoảng thời gian dài sau đó, việc mà Dư Tư Giác làm nhiều hơn cả học tập đó chính là bận bịu chắn hoa đào cho cô. Cậu mời tất cả những cậu nhóc bị hoài nghi có ý đồ với cô đến, ngoài mặt thì nói uống trà nói chuyện phiếm, nhưng trên thực tế là giơ nắm đấm ra đe dọa, bảo bọn họ sau này cách xa cô một chút.
Ngược lại Tô Dương Quang không hề hay biết chuyện gì, vẫn rất nghe lời, không hề đề cập đến chuyện tình cảm nữa, làm được “Hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ, chỉ chú tâm đọc sách thánh hiền”.
Nhưng trước ngày Dư Tư Giác báo danh vào trường đại học cô cảm thấy rất buồn.
Từ đầu đường đã bắt đầu kéo áo của anh, đến trạm xe cũng không buông ra. Bẹp miệng, dáng vẻ buồn buồn không vui, không chịu nói chuyện.
Dư Tư Giác dở khóc dở cười, anh biết cô nhóc dính người nhưng không nghĩ lại có thể dính đến mức này.
“Anh không ở nhà em phải tự lo cho mình, còn phải chăm sóc cẩn thận cho ông nội nữa, nghe chưa?”
Cô khéo léo gật đầu. Anh vươn tay ra sờ đầu cô: “Anh được nghỉ sẽ trở về thăm em.”
Cô lại gật đầu.
“Trong hòm thư anh có để lại cho em một món quà. Về mở ra nhìn thử xem có thích hay không.”
“Em cũng có quà cho anh, em bỏ nó trong vali của anh đó.”
Anh để lại cho cô một chiếc điện thoại để tiện cho việc liên lạc. Tô Dương Quang tặng anh một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-duong-quang-lai-day-anh-hon-mot-chut/295984/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.