Ngày lành tháng tốt, rốt cuộc cũng tới rồi.
Vui mừng xuất giá.
Mặc áo cưới vào, Lư Tú Nhi vẫn ngỡ như một mộng, nữ tử đỏ rực xinh đẹp trong gương kia chính là nàng sao? Nét mừng vui hiện lên trên khuôn mặt, mỗi một ánh mắt liếc qua đều cực kỳ quyến rũ. Nàng khẽ mỉm cười một lúc, ngây ngốc một lúc, vui mừng một lúc, rồi lại khát khao một lúc.
Nàng đứng ở trước gương, nghĩ đến bộ dạng gấp gáp của Tô Thảng và Lư Tuấn liền cảm thấy hết sức buồn cười, chuyện này thật ra là tự nàng muốn gả, vì sao hai người bọn họ đều sợ nàng sẽ bỏ trốn chứ?
Lư Tú Nhi lại nghĩ tới mẫu thân, có lẽ trong cơ thể nàng chạy dòng máu phóng túng không kiềm chế của mẹ, nàng thật sự rất muốn rời khỏi kinh thành sau khi gả chồng, đi khắp nơi tìm hiểu các kiến thức rộng lớn. Hơn nữa, còn phải mang mẫu thân về, để cả nhà được đoàn viên, hoàn thành tâm nguyện cho phụ thân.
Kiệu hoa tới cửa, hỉ nhạc mừng vui vang trời, Lư Tú Nhi ngồi kiệu đi về hướng Tô gia. Tới trước cửa, trong tiếng pháo giòn vang, Lư Tú Nhi đeo khăn voan đỏ đi ra khỏi kiệu hoa, bước lên thảm nhung cũng màu đỏ thẫm.
Tô Hằng Chu cũng đã cố ý về nhà, khi hai người bán được ông ta vui mừng đến nỗi cười không khép miệng lại được, đôi mắt híp thành một sợi chỉ không nói mà hai chiếc cằm cũng hiện ra. Lư Tuấn vẫn rất có phong phạm danh sĩ, luôn là tiên phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-duong-cong-tu/3402379/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.