Lư Tú Nhi hít vào một hơi, muốn nàng và hắn cùng ở chung một phòng, thì con dao phay nhất định sẽ bay múa trên không thời thời khắc khắc.
“Ta là quân tử.” Tô Thảng thấy nàng biến sắc, vội vàng bổ sung. “Huống chi đây là hoàng cung đại nội, ta hiểu lễ nghĩa.”
Lư Tú Nhi lúc này mới phát hiện gian ngoài nhà ở đã có thêm một chiếc giường, tất nhiên là do Tô Thảng đại nhân chuẩn bị cho mình khi mệt nhọc sẽ nghỉ ngơi ở đây. Xem ra lần này tới Thượng Thực Cục, tiếng tốt của nàng không chỉ có thể bị hao tổn, mà ngay cả danh dự cũng phải cẩn thận nếu không khó mà giữ được.
Nhưng nếu không tới Hương Ảnh Cư, thì nàng phải ở cùng một chỗ với đám đầu bếp của Thượng Thực Cục, nghe tiếng ồn ào trò chuyện của cộng đồng mà vượt qua một ngày, còn không được thở, đối với một người thích sạch sẽ như nàng mà nói thì đây là một sự tra tấn không nhỏ. Ít nhất thì không gian yên tĩnh này cũng có thể khiến cho nàng thở ra một hơi, tuy rằng, có Tô Thảng, dường như cũng không mấy yên tĩnh.
Được rồi, cứ chấp nhận vậy. Tiệc chúc thọ của Hoàng Thượng là quan trọng nhất, chịu đựng qua một tháng là xong.
Tô Thảng vô cùng hào hứng quan sát biểu hiện thay đổi của nàng, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, cuối cùng thì cũng trời quang mây tạnh. Lư Tú Nhi lấy lại tinh thần, thấy Tô Thảng nhìn mình không chớp mắt, trong lòng liền có chút giật mình. Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-duong-cong-tu/3402364/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.