Chương trước
Chương sau
Đánh rắm!

Lư Tú Nhi suýt chút nữa thì đã buộc miệng nói ra những lời này, may mắn là cuối cùng cũng có thể nhịn xuống, tức giận nói: “Xin đừng nhắc đến tên tiểu tử Tô Thảng kia ở trước mặt ta nữa. Đời này kiếp này ta cũng không muốn có bất cứ mối liên hệ gì với hắn. Ngài tránh ra đi, ta phải về nhà.”

“Nàng thật sự không muốn có bất cứ mối liên hệ gì với hắn ta thật sao? Sẽ không gặp lại hắn?” Hoàn Lãng Tình rất có thâm ý, gằn từng câu từng chữ, hỏi.

Lư Tú Nhi hít vào một hơi, thật kỳ lạ, tên tiểu tử thúi này có gì tốt, vì sao ai cũng nói giúp cho hắn?!

“Nếu ông trời ngay bây giờ giáng cho hắn một luồng sấm sét đi đời, ta sẽ vô cùng vui sướng đi viếng tang lễ của hắn.” Lư Tú Nhi mỉm cười tổng kết.

“Hiểu rồi. Nếu đã là như vậy, thì dường như ta cũng không nên vì Tô Thảng mà đến đây quấy rầy tiểu thư.”

Ôi, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu. Người này cứ luôn phản ứng chậm một nhịp. May mắn là dường như hắn cũng không quá đáng ghét như ngày hôm qua.

“Nếu vậy không biết ta có thể mời Lư tiểu thư đến trà lâu phía trước ngồi một chút, uống chén trà định thần, quên đi chuyện hôm nay có được không?”

Hoàn Lãng Tình ưu nhã hỏi. Giọng điệu của hắn tuyệt đối không giống nói đùa, Lư Tú Nhi phải chăm chú lắng nghe mới có thể hiểu ra.

Nhưng nàng vẫn có chút thắc mắc. Hoàn Lãng Tình thật sự không phải vì Tô Thảng mới làm như vậy sao?

Thôi cũng mặc, quan tâm đến hắn làm gì. Vào khoảnh khắc sau khi đánh ra một cái tát kia, rồi liều mạng chạy ra nửa dặm đường, nàng đúng là miệng khô lưỡi nóng, tâm thần bất an. Đề nghị này của Hoàn Lãng Tình cũng rất phù hợp, nơi này cách nhà nàng khá xa, uống một chung trà giải nhiệt, rồi mới về nhà cũng không muộn.

Chỉ là đi uống trà với Hoàn Lãng Tình, dù sao cũng có chút kỳ quái. Lư Tú Nhi đi bên cạnh Hoàn Lãng Tình, phát hiện hắn ta cao hơn mình một cái đầu, giống như một thân trúc thẳng tắp. Trong đáy lòng nàng bỗng dưng nảy sinh tình cảm khác thường, giống như bất cứ ai trên đường nhìn thấy hai người bọn họ cũng sẽ có sự liên tưởng khác, vậy mà nàng, lại không chán ghét khi người ta nghĩ vậy.

Hoàn Lãng Tình sóng vai đi bên cạnh nàng trên đường, khóe miệng trước sau vẫn mỉm cười. Hắn cảm thấy thật kỳ quái, trên người nữ tử này có một sự hấp dẫn nói không nên lời đối với hắn, luôn làm cho hắn muốn tiếp cận. Hôm qua nhìn thấy nàng, giống như một mâm phỉ thúy bách hợp, thanh nhã thoát tục, hôm nay lại giống như một đĩa đậu hũ xào cay, cực kỳ nồng đậm. Thú vị, rất thú vị.

Đi bên cạnh Hoàn Lãng Tình khí vũ hiên ngang, ánh mắt của người qua đường dừng lại nhiều hơn một chút cũng là chuyện bình thường. Nhưng cứ đi như vậy được một lúc, Lư Tú Nhi lại cầm lòng không đậu, hy vọng người ở bên cạnh mình lúc này là Thành Mính. Ôi, ông trời thật bất công, người muốn gặp thì lại vô duyên không gặp. Lúc này Thành công tử hẳn là vừa mới lâm triều xong, không biết là đang hầu Hoàng Thượng làm thơ, hay là đã hồi phủ nghỉ ngơi?

Lư Tú Nhi thất thần đi theo Hoàn Lãng Tình đến trà lâu.

Ông chủ trà lâu thấy hắn, cuống quít tự mình ra đón tiếp, mời vào phòng riêng. Khi đã an tọa bên cạnh bàn trà sau tấm bình phong bằng lụa mỏng, Hoàn Lãng Tình bưng chung trà, kính Lư Tú Nhi, nói: “Đối phó với Tô Thảng, có một cách rất đơn giản, không biết nàng có muốn nghe không?”

_____________

Tô Thảng thật sự rất tức giận.

Nữ nhân kia, đánh hắn một bạt tai không nói, còn bắt hắn ngoan ngoãn ngồi chờ ở Thưởng Vị Lâu nửa canh giờ, nhìn đủ mọi sắc mặt của phụ thân và Mị di nương. Nhưng càng tức giận hơn chính là khi hai nhà cáo việc phụ thân lại cung kính đưa tiễn Lư Tuấn.

Rốt cuộc thì hắn đã thiếu nàng chỗ nào? Chỉ là đến muộn một lát, có cần phải dùng một cái tát để nghênh đón không?!

Ả phụ nhân đanh đá này, ai cưới phải thì người đó xui xẻo. Nghe nói tay nghề nấu nướng của nàng ta không tệ, hừ, nếu vậy cứ bảo phụ thân mời nàng ta làm đầu bếp là được, cưới nương tử vẫn là phải tìm người biết nghe lời.

Hắn không thể bị người ta quản thúc. Mẫu thân hắn đã ăn chay niệm phật mặc kệ hắn bấy lâu, phụ thân bận rộn việc kinh doanh các nơi còn không xuể, chỉ có Mị di nương là thường xuyên ở kinh thành, nhưng cũng không dám quản thúc hắn..

Với kiểu tính cách của Lư Tú Nhi, tự mình làm chủ vô pháp vô thiên như vậy mà xem xét, nếu lỡ như việc hôn nhân này thành sự thật, thì chẳng phải là cả đời hắn sẽ bị ả phụ nhân đanh đá này quản thúc sao? Nghĩ đến một vài vị đại nhân nổi tiếng bị thê tử quản thúc nghiêm ngặt trong triều, ngày thường tụ hội với đồng liêu chậm rãi không nói, mà một khi thê tử xuất hiện liền lập tức ăn nói khép nép, mất đi phong độ tiêu dao tự tại.

Hừ, thấy phụ thân vẫn giữ ý định lui tới nhà nàng kia, chi bằng hắn hạ quyết tâm, kiên quyết không chạm vào bất kỳ thức ăn khả nghi nào... Để tránh lỡ như nàng kia thật sự có thể lừa gạt dạ dày của hắn, thì ý chí kiên cường của hắn sẽ bị thói phàm ăn tục uống khuất phục, như vậy thật là mất mặt.

Nhưng mà Hoàn Lãng Tình đã đi đâu? Nói là muốn tìm nàng kia trở lại, thế mà đã một canh giờ, ngay cả hắn ta cũng mất tích?!

Hoàn Lãng Tình không có nghĩa khí đang bị hắn mắng thầm kia, cười cười thần bí, chậm rãi đi vào phủ đệ nhà hắn.

“Có phải ngươi đã bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc không? Đi đến giữa trưa mới về!” Tô Thảng tức giận, nói.

“Ngươi cũng có liếc mắt nhìn Tú Nhi một cái à?” Hoàn Lãng Tình ung dung hỏi lại.

“Tú Nhi? Người thân thiết với nàng ta như vậy sao?” Tô Thảng hồ nghi hỏi, “Ngươi vốn đã quen biết với nàng ta?”

“Đúng vậy, sớm hơn ngươi một chút.”



Trong lòng Tô Thảng có chút hụt hẫng, cười lạnh một tiếng, cố ý vờ như không quan tâm nói: “Đuổi kịp không?”

Hắn dùng lời hai nghĩa. Hoàn Lãng Tình cười nói: “Ta đã xuất mã, còn có thể không đuổi kịp sao?”

Tô Thảng càng cảm thấy khó chịu, lại “Hừ” một tiếng.

Hoàn Lãng Tình thấy đã trêu cợt đủ rồi, liền nói: “Ta thấy nàng ấy hai mắt đỏ bừng như muốn khóc, khuyên giải an ủi thật lâu, mới khiến nàng ấy nghĩ thoáng một chút. Nếu không, những lời nói nham hiểm của ngươi sẽ khiến cho người bình thường chạy đi nhảy lầu.”

“Không đến mức độ đó đấy chứ?! Nói chuyện thậm xưng.” Tô Thảng nhún vai. Hắn nghĩ một cách đương nhiên, giống như mình chưa từng nói gì cả, vì sao thường xuyên có người sau khi nghe hắn nói hai câu, thì liền nổi điên thất thường mà ngất đi chứ?! Hắn mở miệng còn lợi hại hơn phủ doãn đại nhân ban hành bản án sao?!

“Khuyên nàng ấy phí mất một canh giờ của ngươi à? Nha đầu này thật khó hầu hạ.”

“Không phải, ta đã tiến cung một chuyến.”

“Công chúa lại muốn gặp ngươi sao?” Tô Thảng tìm được đề tài đánh trả. Mọi người đều biết, Nhạc An công chúa đặc biệt không muốn xa rời vị Hoàn Lãng Tình thanh mai trúc mã này. Phàm là lúc nào có ăn ngon, chơi vui, cũng đều không quên gọi hắn tới, bất kể hắn có thích hay không!

Hoàn Lãng Tình cười tủm tỉm, nói: “Ta đi gặp Hoàng Thượng, tìm chuyện tốt cho ngươi làm.”

“Ta nói rồi, ta không làm quan. Ba người các ngươi đã ở triều đình vẫn chưa đủ sao? Còn muốn kéo ta xuống nước.”

Trong tứ công tử, chỉ có một mình hắn là tiêu dao vui vẻ bên ngoài, nghĩ đến khi làm quan liền phải thường xuyên ba quỳ chín lạy, hắn lo lắng đầu gối của mình không chịu nổi uất ức này.

“Không phải làm quan, tuyệt đối là việc thích hợp với ngươi, vừa nhẹ nhàng vừa thú vị.”

“Thiên hạ còn có chuyện tốt như vậy sao?” Tô Thảng quá hiểu biết Hoàn Lãng Tình, trong bốn người bọn họ, hắn ta chính là người thường xuyên ra quyết định nhất, không phải bởi vì tước vị hắn cao hơn, mà là vì hắn mưu tính sâu xa, một chốc lát đã có thể nghĩ đến chuyện của 800 năm sau.

“Tiết Vạn Thọ sắp đến rồi. Tiệc chúc thọ năm nay hoàng thượng muốn thay đổi khẩu vị một chút, cho nên cần tìm người đáng tin cậy giám sát việc này. Ta nói, không có ai thích hợp hơn so với ngươi. Ngươi đã ăn biết bao nhiêu mỹ thực trong thiên hạ, là ngon là dở, có đạt chất lượng hay không, vừa nếm là biết ngay. Hoàng Thượng nghe xong vô cùng vui mừng, lại sợ ngươi nhàn tản quen thói, không hiểu biết những chuyện trong cung, cho nên bảo ta đến hỏi ý ngươi trước. Ngươi xem, có phải nên phá lệ khai ân không….”

Tô Thảng buồn bã ỉu xìu, lười biếng nói: “Hoàng Thượng chỉ sợ ta làm hỏng quy cũ trong cung thôi...”

“Vì sao ta lại cảm thấy ngươi không vui vẻ thế?”

“Có gì mà vui hay không chứ? Tay nghề của ngự trù thì lúc nào cũng như vậy. Sợ Hoàng Thượng không quen ăn món lạ, cho nên lúc nào cũng lấy khẩu vị bình thường mà dỗ dành, nghĩ đến hương vị của những món đó là ta đã muốn nôn rồi.”

Hắn vừa nói đến nôn, đầu óc Hoàn Lãng Tình liền hiện lên hình ảnh hắn nôn mửa một trăm lần trước đây. Con người của Tô Thảng cái gì cũng tốt, chỉ là mỗi khi ăn phải thức ăn mà mình không thích, nhất định sẽ lập tức phun ra trước mặt mọi người. Ôi, phun đi nôn đi, dù sao bây giờ tất cả mọi người cũng đã quá quen thuộc, có thể ngay vào lúc hắn nôn mửa, mà tỏ ra hết sức tự nhiên tiếp tục phần ăn của mình.

Nhưng đáng chết chính là bọn họ phải mất bao nhiêu công sức mới có thể luyện được công phu có mắt không tròng này?! Cũng đã phá hủy bao nhiêu bữa tiệc thịnh soạn?!

“Cũng chính là bởi vì ngươi biết nôn, cho nên Hoàng Thượng mới xem trọng khả năng này của ngươi đấy.” Hoàn Lãng Tình tinh ranh nói: “Muốn ngươi đi bồi dưỡng một đội ngũ ngự trù mới, mang lại không khí mới mẻ cho Thượng Thực Cục.”

“Đừng nói êm tai như vậy”. Tô Thảng xua tay, địa vị cao bổng lộc trọng hậu còn chưa lung lạc được hắn, đừng nói gì đến thực đơn cung đình nghìn bài một điệu.

“Ôi, ngươi không đồng ý cũng không được. Hoàng Thượng bảo ngươi trưa hôm nay tiến cung lĩnh chỉ tạ ơn.” Hoàn Lãng Tình dứt khoát nói.

“Cái gì!” Tô Thảng nhảy dựng lên. Bằng hữu khốn kiếp!

Hắn thật sự rất muốn đánh cho người trước mặt một trận. Nghĩ đến sau này mỗi ngày đều phải vào cung “hưởng thụ” cái gọi là mỹ vị, cho mãi đến một tháng sau khi tiết Vạn Thọ qua đi, dạ dày Tô Thảng lại bỗng dưng căng thẳng. Điều quan trọng nhất là, nếu việc này làm tốt, thì sang năm nhất định cũng sẽ phải làm tốt, năm sau, rồi đến tiết Vạn Thọ hàng năm chẳng lẽ đều là do là hắn gánh vác hay sao?

Thật là địa ngục nhân gian!

Hoàn Lãng Tình hết sức quan tâm thò mặt sát lại gần. Tô Thảng lập tức đẩy hắn ra: “Đi đi, ngươi đi tìm chết, ta sẽ đến ngay.”

Hoàn Lãng Tình cười ha ha, hắn không hề thương hại người bằng hữu lâu năm này của mình chút nào, còn dùng một loại giọng điệu vui sướng, tiếp tục thông báo cho Tô Thảng nghe một tin tức cực kỳ bi ai: “Mặt khác, ta nghe nói, lần này chủ quản của Thượng Thực Cục là Lư phụng ngự sẽ ở nhà dưỡng bệnh, không cần quan tâm đến việc này…”

Tô Thảng xụ mặt, lão nhân kia không giống bộ dạng sinh bệnh, đầu óc có bệnh thì cũng không kém nhiều lắm.

“Cho nên nữ nhi của ông ta là Lư Tú Nhi sẽ lo liệu tiệc chúc thọ lần này, hy vọng các ngươi hợp tác vui vẻ.” Hoàn Lãng Tình tuôn ra nụ cười giả tạo, tổng kết.



Gậy gộc ở nơi nào? Tô Thảng muốn đánh tên này!

Hắn lập tức bóp chặt cổ Hoàn Lãng Tình, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta. Hoàn Lãng Tình cũng không sợ hãi, nhẹ nhàng nhéo huyệt Khúc Trì của Tô Thảng, bắt hắn buông lỏng cánh tay ra. Tô Thảng biết đánh không lại, đành đẩy hắn ta ra, ngồi xụ mặt giận dỗi.

“Sao ngươi lại phải nghĩ không thông như vậy? Động não một chút xem! Muốn tra tấn nha đầu kia, thì đây Đúng là một cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống đấy!” Hoàn Lãng Tình cực lực dẫn đường cho Tô Thảng nghĩ về một hướng tích cực hơn.

Đúng vậy quả thật cũng không hẳn là chuyện xấu, hai mắt Tô Thảng dần dần sáng lên. Ăn thức ăn do nàng ta nấu, rồi danh chính ngôn thuận mà nôn ra cho nàng ta xem, đối với nàng ta nhất định là một sự đả kích trí mạng khó mà thừa nhận!

Tô Thảng lập tức cười lên điên cuồng rồi khôi phục bề ngoài tiêu dao tự tại của mình, còn tỏ ra hết sức thân thiết ôm chầm lấy Hoàn Lãng Tình.

“Ta biết ngươi sẽ nghĩ thông suốt mà”. Hoàn Lãng Tình cười xảo quyệt.

Không sai, Tô Thảng không chỉ nghĩ thông suốt, mà còn càng nghĩ càng đắc ý, vui mừng hớn hở ra mặt. Nữ nhân kia cần phải trả một cái giá đắt. Không ai có thể đánh hắn, không ai có thể đánh hắn xong mà còn toàn vẹn rút lui, hắn muốn cho nàng biết, chữ “Thảm” là viết như thế nào.

Hoàn Lãng Tình nghĩ đến mỹ nhân giống như mỹ thực kia, rồi lại nhìn tên Hỗn Thế Ma Vương chỉ một lòng muốn báo thù trước mặt, còn đang vui cười sung sướng này.

Trò hay sắp trình diễn rồi, còn hắn, chính là đầu não thần bí phía sau bức màn này.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Lư Tú Nhi mỗi ngày!

Đoan Mộc Lương nghe tin sư muội sắp đến xử lý tiệc chúc thọ, liền mừng rỡ đến mức không biết để hai tay vào chỗ nào.

“Mau mau, trước khi Lư tiểu thư tới phải thu dọn chỗ này cho sạch sẽ.”

“Hoa đặt ở nơi này, gương để ở đây.”

“Đây là mùi gì thế này? Hương vị kỳ quái. Lấy đàn hương tới đây! Nàng ấy không thích mùi hương tục diễm thế đâu.”

Tuy rằng sư muội cũng sẽ không thường xuyên ở lại trong cung, nhưng thu dọn một gian phòng cho nàng nghỉ trưa, cũng là lễ nghĩa tất yếu.

Lúc này, trong tầm mắt hắn bỗng dưng có một nam tử mặc hoa phục xuất hiện, vừa vào cửa đã gào lên: “Ai là quản sự nơi này?”

Đoan Mộc Lương nhướng mày: “Là ta.”

Đánh giá người này, tuy ăn vận như một quý công tử, nhưng này đại nội là chỗ nào, hắn ta vào bằng cách nào? Hơn nữa nói chuyện khí thế áp bức thế kia, giống như Thiên Vương lão tử vậy. Nhìn kỹ hơn liền thấy hắn mặt mày sáng trong quý khí, Đoan Mộc Lương liền có chút do dự nghĩ chẳng lẽ là công tử của vị Vương gia nào?

“Ta là Tô Thảng, sau này toàn bộ thức ăn ra khỏi cửa đều do ta quản lý chất lượng.” Nam tử kia nở nụ cười lười biếng và đầy kiêu ngạo.

Tô Thảng? Đoan Mộc Lương nhớ lại nội dung thánh chỉ mà vừa rồi Hoàng Thượng ban bố đã có nhắc tới, nhưng hắn hoàn toàn bị tin tức Lư Tú Nhi sắp tới làm vui mừng đến mức đầu óc hồ đồ. Nghĩ lại, không phải chỉ là một tên chuyên ném thức ăn, nói đến dễ nghe như vậy cũng là không có chức quan nào trong người, Thượng Thực Cục làm gì, còn phải qua cái lưỡi của hắn ta hay sao?

“À.” Đoan Mộc Lương cho rằng như vậy đã là một sự chào hỏi, liền xoay người tiếp tục chỉ huy hiện trường, sư muội sẽ đến ngay thôi.

Tô Thảng nhíu mày, vì sao người ở Thượng Thực Cục lại có vẻ như không hiểu tình thế như vậy? Tuy rằng hắn không có quan chức trong người, nhưng có một câu của Hoàng Thượng, thì mỗi lời nói của hắn sẽ quyết định sinh tử cho món ăn, bọn họ không thể vô lễ với hắn như vậy chứ?

Nghĩ vậy hắn liền ho khan một tiếng rồi vương hai tay ra, xoay người Đoan Mộc Lương về bướng mình rồi dùng một tay xách hắn ta lên.

Đoan Mộc Lương bị bất ngờ còn chưa kịp nổi giận thì đã nghe thấy âm thanh vừa trong trẻo vừa đe dọa của Tô Thảng:

“Tiểu tử, ngươi nghe cho kỹ, chuyện này không đến lượt ngươi quyết định, tốt nhất là biết điều cho ta. Nếu như ta không nuốt trôi thì ngươi chuẩn bị cởi mũ về quê đi thôi!”

“Sư phụ, có một tên ác nhân hung dữ đến tìm người…” tiểu đồ đệ Dụ Nhân xông vào phòng, liền phát hiện Tô Thảng đang áp bức sư phụ mình. Ôi chao, đã tới chậm một bước, vừa rồi nha hắn hỏi thăm đã biết ý đồ không tốt, không ngờ lại nhanh như vậy.

Tô Thảng cũng không quan tâm đến người không liên quan, chỉ dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Lương.

Đoan Mộc Lương bình tĩnh trở lại, đối phương chắc chắn là một chủ nhân khó chiều chuộng, thích gây chuyện thị phi. Hắn ta nổi điên, nhưng bản thân mình thì không thể cùng đi với hắn ta được. Thượng Thực Cục sắp sửa phải có những ngự thiện được sự trầm trồ khen ngợi, dù sao cũng phải có người tỉnh táo một chút. Nếu Hoàng Thượng cũng không biết chạm sợi dây thần kinh nào, lại chọn một tên giám sát khốn kiếp như thế này đến đây, thì cứ cố mà ứng phó qua loa với hắn ta.

Hắn thở dài, ý bảo đồng ý Tô Thảng là lớn nhất, hắn nguyện nghe lệnh. Tô Thảng mới vừa lòng mà buông hắn ra, lại chỉnh sửa lại quần áo cho hắn một chút. Đoan Mộc Lương dở khóc dở cười, vẫy tay bảo Dụ Nhân triệu tập các chủ sự tập trung tới phòng nghe phổ biến.

Ôi, lúc này hắn chỉ mong Lư Tú Nhi tới trễ một chút thì tốt hơn….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.