Lư Tú Nhi vội vàng giúp phụ thân đấm lưng. Vừa mới hưởng thụ được một chút cảm giác vui vẻ gia đình ấm áp thì lại nghe nàng lên giọng dạy dỗ: “Cha xem, lại ho nữa rồi đúng không?”
Ông vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
“Tú Nhi, bà mối Tân đã tới…”
Quả nhiên đánh trúng điểm yếu. Lư Tú Nhi khuôn mặt đỏ lên, chu miệng nói: “Bà ta đến làm gì...”
“Đương nhiên là cầu hôn. Con gái ngoan của ta người gặp người thích, vương tôn công tử trong toàn kinh thành này có ai mà không biết?”
“Con không gả.”
Lư Tuấn cười ha hả, tất nhiên là ông cũng luyến tiếc con gái bảo bối của mình. Nhưng đây là đề tài duy nhất có thể hóa bị động thành chủ động, lần nào thử nghiệm cũng linh ứng. Hiếm khi mới nhìn thấy nữ nhi thông minh này khó lòng ứng phó, nhất định phải tìm cách tra tấn một chút. Nếu không làm phụ thân như ông ta là cũng chẳng vui vẻ gì.
“Con đã đến tuổi cập kê ba năm rồi, cũng đã đến lúc phải xuất giá.”
Đúng vậy, nàng đã mười tám. Cũng một bó tuổi, dung mạo xinh đẹp. Nếu nói không biết suy nghĩ cho bản thân thì chỉ là lời nói dối. Nhưng nguyên nhân chính là vì quá suy nghĩ cho bản thân cho nên nàng không thể tùy tiện gả cho một người, sau đó nhốt mình ở trong phủ đệ tuân thủ tam tòng tứ đức.
Ít nhất bây giờ ở nhà nàng là một đại tiểu thư, mẫu thân mất sớm, nhưng rất được phụ thân yêu thương, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-duong-cong-tu/3402360/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.