Dưới chân Tây Lĩnh, gió núi thổi huyên cuốn trăm vạn vụn tuyết lả tả ngược lên trời. Sông Ngân được vạn trượng hoa tuyết lấp kín, lộ ra quan đạo trải băng dẫn đến Tây Lĩnh. Sau đó, mưa tuyết dồn xuống hoang nguyên trống trải vọng lên tiếng gió, chỉ còn gót sắt vang trong đêm, rầm rầm lao đi trong cái lạnh cắt da cắt thịt của Bắc Tuyệt.
"Điện hạ... Điện hạ đâu?!" Cảnh Đường kéo cương ngựa, vó ngựa đạp tuyết vọt lên hí vang trời, hắn hoảng sợ quay lại nhìn hai toán quân chạy từ các hướng, toàn quân đã tập hợp, Cảnh Đường lại không có tâm trạng nghe Phó Tướng của mình báo cáo quân số thương vong.
Cảnh Đường nôn nóng, điều khiển ngựa chạy quanh vòng quân, quát ra cả tiếng: "Triệu Minh Duẫn, ta giao phó Điện hạ cho ngươi, để ngươi bảo vệ Điện hạ! Nhưng truy binh đến đây, ngươi lại để lạc Điện hạ! Nếu Đại Khánh ta còn, ngươi chết không hết tội Triệu Minh Duẫn! Triệu Minh Duẫn, ngươi cút ra đây cho ta!"
Mưa gió vần vũ, tuyết phủ kín trời, dưới chân Tây Lĩnh, kỵ binh Hiêu Thủy thương vong hàng loạt, Cảnh tướng quân vung roi da, thúc ngựa lao thẳng về hướng đoàn quân đang di chuyển. Tiếng ngựa phẫn nộ hí vang, Cảnh Đường xoay ngựa giữa đoàn quân, lòng hắn phẫn nộ khôn cùng, mắt hắn đỏ au, dường như không cam lòng, hắn chẳng còn nghe lọt lời gì, gần như sụp đổ, thất thanh gào thét: "Triệu Minh Duẫn, ngươi ở đâu?! Ngươi đưa Điện hạ đi đâu rồi Triệu Minh Duẫn!"
"Tướng quân! Ở đây!!!"
Nghe tiếng, Cảnh Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-du-tung-chi/2563201/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.