"Lần sau còn khóc, ta ném ngươi vào rừng cho thú hoang ăn."
***
Gần như lập tức, cậu ôm mắt ngồi sụp xuống, tránh thoát ánh sáng như chớp giật trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông. Tiếng ám khí "phập phập phập" bị cửa gỗ trong nhà cản lại, Lăng Tùng Chi sợ hãi quay đầu nhìn vào chiến tích của anh em họ trâu, suýt tí nữa bị dọa ngất, lúc ngẩng đầu đã thấy một đôi giày da màu xanh bạch ngọc ở ngay dưới tầm mắt cậu.
Lăng Tùng Chi đờ đẫn, nâng mắt nhìn lên, chớp mắt với người nọ. Khóe môi cậu mấp máy, trong lòng vô cùng gấp gáp, cậu muốn giải thích, nhưng lại nói không ra lời, bạn học Tùng Chi có chướng ngại giao tiếp, bị dọa ngốc rồi.
Lăng Tùng Chi vô thức nhìn về phía mấy cái kim châm đen kịt trên tường gỗ trong nhà, không nói một lời, xìu vai cúi đầu, bỗng nhiên òa khóc.
Nửa canh giờ sau, Khương Thanh Diệp đã vào nhà, nhắm mắt trên ghế dựa, người áo đen cũng biến đâu mất, mà Lăng Tùng Chi vẫn khóc.
Người nào đó kiên nhẫn đợi cho tên nhóc nọ nín khóc, tranh thủ được chút thời gian, thế là ngủ thêm được một lúc. Nói thật, trước đây y hiếm mà có nhiều thời gian "nghỉ ngơi" như hiện tại, cho nên y khá trân trọng những ngày tháng này - bao gồm cả tiếng khóc như tiếng hát ru của Lăng Tùng Chi.
Đợi tới khi Lăng Tùng Chi nhận ra mình không cần phải chết, nước trà trong ấm đã sôi sắp cạn, bấy giờ cậu mới mon men đi tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-du-tung-chi/2563197/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.