Khi cùng Na Lan trở ra hành lang ngoài khu bệnh nặng, đứng ngắm mưa bụi ngoài cửa kính, Ba Du Sinh nhận xét, “Anh thấy là nghe Mễ Trị Văn huyên thiên xong, cô đã lật lại vấn đề, rằng liệu lão có bị tâm thần phân liệt thật không.”
Na Lan nói, “Khi học chuyên tu môn thần kinh học lâm sàng ở Đại học Y khoa Giang Kinh, em từng tiếp xúc với nhiều bệnh nhân tâm thần phân liệt, nhưng còn lâu mới được gọi là chuyên gia. So với các bác sĩ cấp chủ nhiệm của Tổng viện thần kinh thì em chỉ là múa rìu qua mắt thợ, đâu có tư cách để nghi ngờ lão?”
“Nhưng cô vẫn nghi ngờ.”
“Mễ Trị Văn thông minh đến mức khiến em phát sợ.” Na Lan bất giác nhìn ra cửa chính, đưa mắt về phái khu chăm sóc bệnh nhân nặng, như thể Mễ Trị Văn nghe được họ nói chuyện, mặc dù hai bên cách nhau vài lần cửa và tường vách.
Ba Du Sinh thắc mắc, “Anh là dân ngoại đạo nhưng có nghe nói, rất nhiều bệnh nhân tâm thần phân liệt cực thông minh. Ví dụ John Nash trong Tâm hồn cao đẹp[1], nhưng điều đó không có nghĩa là…”
[1]. Tên một bộ phim Mỹ, nhân vật chính là một người điên và là nhà toán học kỳ tài.
“Mễ Trị Văn có khả năng quan sát một động thait1 rất nhỏ rồi suy ra tâm trạng em. Lão còn bỏ nhiều công sức để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và con người em. Anh xem, ba năm vừa rồi lão toàn nằm trong tù mà vẫn biết cha em bị hại và vài chi tiết về chuyên môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dong-ro-mau/2788/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.