Lão thường nghĩ ngợi, nếu mình đi khỏi buồng bệnh yên ổn cả, thì cảnh sát sẽ kết luận là gì? Là bỏ trốn hay là mất tích? Lão là phạm nhân, nếu biến mất thì tức là bỏ trốn. Nhưng ai có thể nói một người chỉ còn thoi thóp như lão mà lại có thể co cẳng bỏ trốn? Huống chi, lão đã được ra ngoài chữa bệnh tức là đã có được chút tự do. Tất nhiên cảnh sát sẽ không nhìn nhận như thế. Trong phòng của y tá trực ban luôn luôn có một cảnh sát phụ trách giám sát lão.
Thật ra, bỏ trốn chẳng là gì đáng sợ, lão rất tự tin, việc bỏ trốn của lão cũng vang rền như Cuộc chạy trốn đại thắng [1].
[1] Tên một bộ phim, kể về một trận bóng đá giữa đội các tù nhân quân đồng minh trong Chiến tranh Thế giới thứ 2 và đội của Đức quốc xã; các tù nhân định nhân đây bỏ trốn, nhưng rồi họ đã quyết đấu để giành chiến thắng chứ không bỏ trốn nữa. Nhấn mạnh chiến thắng tinh thần.
Na Lan và Sở Hoan, niềm vui mới và tình yêu cũ của lão, đã rời buồng bệnh một lúc rồi. Lão đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai con người dại dột. Có lúc lão cảm động đến mức muốn trào nước mắt cá sấu, nhưng lão không còn là gã thanh niên bồng bột ngày xưa nữa, lão đã từ biệt cái lối mất kiểm soát ấy rồi. Cách đây không lâu Na Lan khơi lại chuyện cũ của lão, lão có điên tiết thật, nhưng yếu tố diễn kịch vẫn nhiều hơn.
Việc cấp cứu cho bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dong-ro-mau/2212054/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.