Quan sát từ trên máy bay, phía dưới có một thành phố khổng lồ, cứng cáp chắc chắn. Từng tòa nhà cao tầng như viên kim cương được cắt hoàn hảo cao vút dưới ánh mặt trời, một cụm phòng nhỏ cũ nát túm tụm chen trong bóng tối, từng con đường lớn, đường xá xuyên qua những tòa nhà cao thấp bện thành một thành phố phức tạp – thành phố Mộc Luân.
Thành phố Mộc Luân nằm ở vùng biên giới Nam Cương, phía bắc là sa mạc, phía nam là rừng rậm, thành phố được kỳ quan tự nhiên vây vào giữa, sáng tạo ra đặc tính vừa mềm mại vừa cứng rắn. Đây là một thành phố kiệt ngạo, bài ngoại hộ nội, điên cuồng lại tao nhã. Người dân nơi đây lúc thì vinh dự vì nó, lúc lại căm hận nó.
“Quào, chỗ kia chính là công trình tiêu biểu của thành phố Mộc Luân!” Tiểu An ghé vào cửa sổ máy bay nhìn xuống.
Chỗ đó là Thiên Lại Ngu Nhạc thành của thành phố Mộc Luân, một tòa nhà lớn hình đàn hạc, dáng dấp đẹp đẽ, lóe sáng vàng rực dưới ánh mặt trời, nó là mộng đẹp xa hoa, không biết có bao người đã vỡ mộng ở đây.
“Nhân lúc bây giờ có thể nhìn chúng ta nhìn nhiều chút đi. Thế mà đưa chúng ta đến thành phố này, anh thật nghi ngờ chúng ta sẽ chết đến độ tìm không thấy xác…” Bộ Hoan gác chân nằm trên ghế dài, lười biếng nói. Hành khách trên máy bay chỉ có tổ đặc án, đây là máy bay cỡ nhỏ, mọi người ngồi rất rộng rãi.
Thành phố Mộc Luân là nơi có tỷ lệ tội phạm cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet/927388/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.