Hồi còn bé Đới Duy sống ở nhà Dương Tư Mịch, bố mẹ Dương Tư Mịch đều bận rộn, thường xuyên không ở nhà nhưng trong nhà có bảo mẫu chăm sóc cô ta và Dương Tư Mịch. Bảo mẫu rất tốt nhưng không phải người tỉ mỉ, bà luôn ở trong gian phòng lớn làm việc nhà, chỉ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài vườn hoa qua cửa sổ xem họ chơi đùa, chưa từng quan tâm họ chơi gì.
Nếu bảo mẫu nhìn kỹ sẽ phát hiện hai đứa bé này từ lúc hai, ba tuổi đã không ngừng giết chết động, thực vật trong vườn hoa, họ không sợ côn trùng, thích bắt sâu róm mập mạp màu sắc rực rỡ để lên tay chơi, chơi chán sẽ bóp chết.
Bảo mẫu chỉ biết hai đứa bé luôn ở bãi cỏ chơi đến bẩn hết người, bà cũng không chê phiền, đứa bé làm bẩn quần áo bà liền giúp thay đồ mới, sau đó lại mặc kệ họ chui tới chui lui trong vườn hoa.
Chỉ có người làm vườn thường xuyên phàn nàn hai đứa bé làm hỏng hoa cỏ nhưng bảo mẫu không quản chuyện này, nghe hắn phàn nàn thì cười, bố mẹ Dương Tư Mịch sau khi biết chuyện cũng không nói gì, bọn họ có ý là hoa cỏ hư thì đổi mới là được.
Đến năm, sáu tuổi, Đới Duy và Dương Tư Mịch đã dám bắt động vật lớn hơn chút tới chơi, họ vẫn theo quy định cũ, chơi chán thì xử lý, nhưng việc này dễ bị phát hiện hơn, sau khi người làm vườn phát hiện thi thể động vật nhỏ bèn nói cho bố mẹ Dương Tư Mịch.
Bố mẹ Dương Tư Mịch liền gọi hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet/927376/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.