Tân Lực Cần tìm người phụ trách buổi tiệc Lưu Tịnh hàn huyên chốc lát, nội dung là tình trạng an toàn của khách sạn này. Lưu Tịnh cười nói, “Ngài yên tâm, đương nhiên là vẫn như cũ.” Ngay lúc này hắn thấy được kết quả cuộc đời chính trị của Tân Lực Cần, hắn khóc không ra nước mắt nghĩ mình sẽ không bị liên lụy hay trả thù chứ? Nửa tiếng sau Tân Lực Cần đi lên tầng hai, gõ cửa phòng 207 có treo bảng “Xin đừng làm phiền”, Hiền Lạc Lạc nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, sau đó bắt đầu cởi quần áo, người trong phòng theo dõi dù liệu được sẽ có tình trạng này nhưng vẫn có một nửa số người đỏ mặt đồng thời dời mắt khỏi màn hình, Bộ Hoan huýt sáo, “Dáng người rất không tồi!” Hiền Lạc Lạc mở cửa, Tân Lực Cần quét dáng người cô một lượt, trở tay đóng cửa, tiếp theo không khách sáo câu nào đã trực tiếp ôm ngang Hiền Lạc Lạc ném lên giường, sau đó giống như sói đói vồ mồi nhào tới xoa nắn bộ ngực đầy đặn của Hiền Lạc Lạc, mặt Hiền Lạc Lạc ửng đỏ, cô nũng nịu rên lên, dường như đã mềm thành một bãi bùn nhưng hai tay lại lưu loát mở dây nịt Tân Lực Cần, kéo quần hắn xuống… Tân Lực Cần đưa tay sờ soạng cặp đùi đẹp trơn mềm trắng như tuyết của người đẹp dưới thân, kéo ra, sau đó đè người xuống, Hiền Lạc Lạc khẽ rên một tiếng ôm chặt cổ Tân Lực Cần, hai chân càng mở rộng… Tống Văn nhắm mắt bình tĩnh lại, hắn không ngờ sẽ cùng xem video giường chiếu với người khác như thế này, hơn nữa hắn còn đặc biệt chú ý tốc độ của đôi nam nữ này còn nhanh hơn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đêm qua. Tống Văn quay đầu thấy Trình Cẩm không còn đứng ở chỗ cũ, anh đang ngồi cạnh Dương Tư Mịch trên ghế sofa, nói gì đó với hắn, hai người mỉm cười nhìn nhau đắm đuối, Tống Văn lung lay ngồi đồng, khép mắt sau đó nhìn sang những người khác. Hàn Bân mặt không biểu cảm xem video, Bộ Hoan cũng đang xem, hắn chỉ thiếu nước lôi hạt dưa ra cắn xem trò hay, thỉnh thoảng còn phát biểu một câu phê bình, Hàn Bân ngẫu nhiên phản bác quan điểm của hắn. Tiểu An cùng Liên Hương vẫn còn đỏ mặt đang thảo luận bí văn gì đó, Diệp Lai và Du Đạc đứng cạnh nghe họ nói chuyện. Còn có mấy nhân viên đỏ mặt thỉnh thoảng liếc qua video kiểm tra tiến triển, lẽ ra bọn họ không lúng túng đến thế nhưng vấn đề là ở đây còn có phái nữ, vậy nên cực kỳ ngượng ngùng, ngay cả đùa giỡn cũng không thể nói ra miệng, sợ bị các cô gái xem là tên thô bỉ. Không biết qua bao lâu, tiếng rên rỉ cuối cùng cũng dừng lại, mọi người lần nữa dồn sự chú ý vào màn hình, Tân Lực Cần đang nằm trên người Hiền Lạc Lạc nghỉ ngơi, Hiền Lạc Lạc thất thần mở to mắt, lát sau cô từ từ hồi thần, trào phúng cười, nghiêng đầu thì thầm câu gì đó với Tân Lực Cần, Tân Lực Cần bò dậy lo lắng nhìn cô chòng chọc, “Cô muốn gì?” Hiền Lạc Lạc lười biếng nằm trên giường, cười khanh khách không nói lời nào. Tân Lực Cần bị chọc giận, một bàn tay vung qua, trên mặt Hiền Lạc Lạc lập tức nổi dấu đỏ, nhưng cô không sợ hãi tránh né mà cười khẩy nhìn Tân Lực Cần sắc mặt tái mét, “Đời này anh xong rồi.” Tân Lực Cần giận dữ, trên trán nổi gân xanh, hắn túm lấy mái tóc dài của Hiền Lạc Lạc, đập đầu cô vào tường, Hiền Lạc Lạc thét lên… Còn tiếp tục sợ là sẽ chết người, Tống Văn gọi người cùng đi ngăn Tân Lực Cần bạo hành. Cửa bị đá văng, Tân Lực Cần trấn tĩnh buông Hiền Lạc Lạc ra, bắt đầu mặc quần áo, “Các người là ai?! Sao có thể tự tiện xông vào phòng người khác?!” Tống Văn cong khóe miệng, hắn dùng bộ đàm liên hệ với người của mình để mang thẻ chứng nhận tới cho Tân Lực Cần xem. Tân Lực Cần từ vênh váo tự đắc biến thành hoảng hốt lo sợ. Hiền Lạc Lạc vén phần tóc rũ trước mặt về phía sau, sau đó nghiêng đầu nhìn những người trước mắt này, có người cầm áo choàng tắm phủ lên người cô, “Cô gái, mời mặc quần áo vào được không.” Hiền Lạc Lạc khẽ nói cảm ơn, dùng áo choàng tắm che kín cơ thể. Hiền Lạc Lạc và Tân Lực Cần đều bị đưa đi, buổi tiệc vẫn diễn ra bình thường, không xảy ra chuyện gì đặc biệt nữa, chỉ có người đại diện Hoàng Tâm đang tìm Hiền Lạc Lạc khắp nơi, Tống Văn gọi người nói Hiền Lạc Lạc gọi điện thoại cho Hoàng Tâm, Hiền Lạc Lạc cười phức tạp, cô gọi điện cho Hoàng Tâm nói mình ra ngoài giải sầu, một lúc nữa sẽ quay lại. Tống Văn bất đắc dĩ nhìn Trình Cẩm, “Đây chính là thu hoạch ngày hôm nay của chúng ta?” Trình Cẩm nói, “Hiện giờ hình như là vậy.” Hắn nhìn những thành viên tổ đặc án, “Phát hiện chỗ nào không đúng?” Hàn Bân nói, “Khi có người đột nhiên xông vào phòng Hiền Lạc Lạc không quá kinh hãi, cô ấy rất bình tĩnh, có phải cô ấy biết trước sẽ có người đến không?” Bộ Hoan cười nói, “Người phụ nữ này không biết nói gì mà chọc giận Tân Lực Cần, giống như cố ý.” Lúc cô nói chuyện ống kính bị Tân Lực Cần chặn mất, tiếng cô lại cực nhỏ nên không biết rốt cuộc là nói gì. Diệp Lai gật đầu, “Chắc chắn là cố ý, cô ấy lộ ra vẻ mặt rất khinh thường.” Tiểu An hơi buồn bực, “Thật ra em rất thích cô ấy.” Du Đạc nói, “Vừa nãy Quý Tâm Ngữ có tìm Hiền Lạc Lạc, nhưng là gọi điện thoại hỏi Hoàng Tâm.” Tống Văn nhìn Trình Cẩm, nói, “Sau đó thì sao, chúng ta có thể kết luận cái gì?” Trình Cẩm cười nói, “Bây giờ kết luận vẫn còn quá sớm, nói chuyện với Hiền Lạc Lạc trước rồi tính.” Hiền Lạc Lạc ngồi trong phòng thẩm vấn, cô đã mặc một bộ quần áo thường ngày dự bị để sẵn trên xe, dấu tay màu đỏ trên mặt vẫn chưa tan, trên trán có một cục u lớn sưng đỏ rất dễ thấy, cô nói với nhân viên muốn một cái túi chườm đá, dùng nó chườm lạnh trán mình. Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi vào phòng, Hiền Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn họ, Dương Tư Mịch mỉm cười nhìn cô, “Ông chủ chúng tôi cho rằng hội trường đã bố trí thiên y vô phùng, không ngờ lại bị người nhìn thấu.” Nếu Hiền Lạc Lạc nhìn thấu bố trí của họ, vậy có thể giải thích được biểu hiện của cô, cô biết có người tung lưới định bắt gì đó, cô liền nhân cơ hội lôi Tân Lực Cần vào lưới, hẳn là cô rất hận hắn. “Các anh trông còn đẹp hơn khối ngôi sao.” Câu này có lẽ là khách sáo, Hiền Lạc Lạc nói tiếp, “Có lẽ cũng vì các anh bố trí quá hoàn mỹ chăng? Thật ra tôi chỉ thử xem thôi.” Thử xem? Trình Cẩm nói, “Cô muốn cho Tân Lực Cần thân bại danh liệt đến thế?” Vẻ mặt Hiền Lạc Lạc bình tĩnh, “Đúng vậy, hắn người đàn ông đầu tiên của tôi, tuy nói lúc đó tôi cũng xem như tự nguyện nhưng đến cùng ý nan bình.” Trình Cẩm hỏi, “Nếu cô chỉ muốn bọn họ thân bại danh liệt, vậy tại sao mấy người Nghiêm Thư Nhận lại chết?” Hiền Lạc Lạc khẽ giật mình, cười nói, “Vì đối với loại người như hắn, để hắn sống mà mất đi tất cả so với trực tiếp chết đi là cách trả thù hiệu quả hơn.” Trình Cẩm nhìn vết thương trên mặt Hiền Lạc Lạc, lắc đầu, “Không, cô không giết được bọn họ.” Hiền Lạc Lạc nói, “Bọn họ đã ngủ thì sao?” Trình Cẩm nói, “Tôi không tin họ sẽ ngủ.” Anh và Hiền Lạc Lạc tâm bình khí hòa thảo luận như thể đang nói đến vấn đề học thuật nào đó. Hiền Lạc Lạc nói, “Vậy bỏ thuốc ngủ vào đồ uống?” Ba người Nghiêm Thư Nhận đúng là sau khi uống thuốc ngủ, chìm vào giấc ngủ thì bị đâm chết. Trình Cẩm nói, “Có phải cô sống rất không vui vẻ không?” Người có thể thẳng thắn thừa nhận mình phạm vào tội tử hình, đại khái là cảm thấy sống mà không vui cho nên chết có gì sợ. Hiền Lạc Lạc nói nhỏ, “Chẳng qua là cảm thấy sống thế này không có ý nghĩa gì.” Sau đó cô còn nói có vài tư liệu có thể giao cho họ, cô đưa địa chỉ hòm thư và mật mã cho Trình Cẩm. Về sau tổ Trình Cẩm mở ra xem, bên trong là ghi âm và ảnh chụp tất cả người từng có quan hệ với Hiền Lạc Lạc, trong đó có không ít chính trị gia nổi tiếng. Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rời khỏi phòng thẩm vấn, Tống Văn đón họ, cười nói, “Kết án, mọi người vất vả rồi!” Trình Cẩm nói, “Tuy cô ấy thừa nhận nhưng tôi không cho rằng cô ấy là hung thủ.” Dương Tư Mịch cũng nói, “Cô ấy không giết người.” Hắn nói ít nhất Hiền Lạc Lạc không cố ý giết người. “…” Tống Văn nói, “Các cậu có thể khẳng định? Cô ấy có thể nói ra được người bị hại bị bỏ thuốc trước sau đó mới ra tay…” Vừa mới thành đại kết cục, kết quả lại là uổng công vui vẻ. Tiểu An và Liên Hương đi tới, Tiểu An hưng phấn nói, “Lão đại, bọn em tra được lời Quý Tâm Ngữ nói với Hiền Lạc Lạc có ý gì rồi, bài hát chủ đề trong album mới nhất của Hiền Lạc Lạc tên là <Thập Diện Mai Phục>, kết cục MV bài hát này là nhân vật chính bị vây chết trong vòng vây của kẻ địch. Quý Tâm Ngữ có thể đã ám chỉ với Hiền Lạc Lạc là hội trường không thích hợp, bảo cô ấy cẩn thận.” Một ngày trước sau khi nhìn thấy Trình Cẩm, Quý Tâm Ngữ tỉ mỉ hỏi Hà Lộ chuyện của Trình Cẩm, Hà Lộ có ấn tượng rất tốt với mối tình đầu, cho rằng Trình Cẩm là người rất hiền lành rất có trách nhiệm rất lợi hại, Quý Tâm Ngữ nghe xong thì cảm thấy Trình Cẩm nhiệt tình vì dân phục vụ như thế nói không chừng vẫn đang làm cảnh sát, hơn nữa cô thấy thời cơ Trình Cẩm xuất hiện quá trùng hợp, cô biết Hiền Lạc Lạc và Nghiêm Thư Nhận có quan hệ thân mật nhưng sau khi Nghiêm Thư Nhận chết lại không có ai đến điều tra Hiền Lạc Lạc, cô có dự cảm mưa gió sắp nổi. Ngày hôm sau đến hội trường Quý Tâm Ngữ cảm thấy có gì đó không đúng, có lẽ ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo nên cô thần hồn nát thần tính. Dù nghĩ mãi không rõ vì sao bên bộ sẽ bày trận lớn như vậy nhưng cô vẫn cố gắng nhắc nhở Hiền Lạc Lạc để cô ấy đừng đi làm chuyện ngu xuẩn. Cô cảm thấy nếu Hiền Lạc Lạc không liên quan đến cái chết của Nghiêm Thư Nhận thì Hiền Lạc Lạc chắc chắn không nghe hiểu cô nói gì, vậy không còn gì tốt hơn; nếu Hiền Lạc Lạc có liên quan thì hẳn cô ấy có thể nghe hiểu ám chỉ, cũng có thể nhanh chóng… chuẩn bị sẵn sàng. Trình Cẩm cười nói, “Quý Tâm Ngữ có trái tim thất khiếu linh lung, vậy cô ấy có nghĩ đến việc Hiền Lạc Lạc tự chui đầu vào lưới không?” Thất khiếu linh lung tâm: chỉ cô gái khôn khéo sáng suốt có óc phán đoán. Tống Văn nhanh chóng cho người tìm Quý Tâm Ngữ đến hỏi, không gây ra động tĩnh gì, Quý Tâm Ngữ rất phối hợp với họ, nhưng bên cạnh cô có một bạn đồng hành – người đại diện Hoàng Tâm của Hiền Lạc Lạc. Tiểu An nói, “Thật ra em cũng thích Quý Tâm Ngữ lắm.” Trên thực tế một nửa số người trong phòng đều thích nghe Quý Tâm Ngữ hát, Tiểu An chớp đôi mắt to nhìn Trình Cẩm, “Lão đại, có thể nhờ cô ấy ký tên cho em không?” Tiểu An học hết chân truyền của Dương Tư Mịch, hai người họ lúc sử dụng biểu cảm đáng thương vô tội để đạt được mục đích có đến sáu phần tương tự. Trình Cẩm cười nói, “Có thể tìm thầy Dương nhà em.” Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm, vẫn nhận lấy giấy bút từ Tiểu An. Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến gian phòng Quý Tâm Ngữ đang ngồi, Dương Tư Mịch trước tiên đưa giấy bút cho Quý Tâm Ngữ, “Có thể ký tên giúp tôi không, tôi có người bạn rất thích cô.” Quý Tâm Ngữ không ngờ loại trường hợp này còn có người tìm mình ký tên, cô cười ký lên giấy một chữ ký rất đẹp nhưng nói thật thì độ phân biệt không cao. Dương Tư Mịch cất kỹ tờ giấy rồi nói, “Hiền Lạc Lạc thừa nhận mình đã giết Nghiêm Thư Nhận.” Quý Tâm ngữ ngây ngẩn, nước mắt hoảng loạn chảy xuống, cô một tay che mặt một tay muốn mở túi xách, nhưng cô quên mất túi xách của mình đã bị giữ lại ở bên ngoài… Trình Cẩm đưa khăn giấy cho cô, cô vội nhận lấy lau mặt nhưng nước mắt chảy không ngừng, cô dùng hết một túi khăn giấy mà nước mắt vẫn chưa dừng, cô dứt khoát cúi đầu nằm lên bàn nghẹn ngào khóc nức nở. Hồi lâu sau, Quý Tâm Ngữ mới trấn tĩnh lại, cô nói, “Cô ấy có được ngày hôm nay không dễ dàng, tôi không tin cô ấy sẽ không để ý đến tiền đồ mà giết người.” Dương Tư Mịch nói, “Cô ấy nói cô ấy cảm thấy sống không có ý nghĩa.” Quý Tâm Ngữ lại rơi lệ, cô hỏi Dương Tư Mịch và Trình Cẩm, “Có thể cho tôi gặp cô ấy không?” Dương Tư Mịch và Trình Cẩm liếc nhau, Trình Cẩm nói, “Được, nhưng không thể cho hai cô thời gian quá dài.” Bọn họ đi ra, gọi người dẫn Hiền Lạc Lạc tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]