Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Tống Văn đành tự đi tìm Trình Cẩm nói chuyện, anh ta đưa mấy tấm ảnh chụp Mộ Dung Kỳ nằm trên giường bệnh cho Trình Cẩm xem, “Mộ Dung Kỳ không chết nhưng biến thành người thực vật, về phần tại sao tuyên bố anh ta đã chết, tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, có điều ông chủ tập đoàn Triêu Mộ – ngài Mộ Dung Thụy cũng biết chuyện này.”
Trình Cẩm nói, “Nhưng em trai Lạc Kỳ của Mộ Dung Kỳ không biết.”
Tống Văn nói, “Đây là chuyện gia đình của họ. Tôi nói cho cậu toàn bộ sự thật rồi, cậu cũng cam đoan không nhắc tới với bất kỳ người nào, không sai chứ?”
Trình Cẩm nhíu mày nhưng vẫn gật đầu.
Tống Văn thở phào, “Tốt, vậy vụ án này xin nhờ các cậu.”
Trình Cẩm một mình nói chuyện với Tống Văn, họ vừa ra khỏi cửa liền thấy Dương Tư Mịch đang đứng ngoài cửa, Tống Văn cười với Dương Tư Mịch, kết quả Dương Tư Mịch chẳng thèm nhìn, Tống Văn bất đắc dĩ đi trước.
Dương Tư Mịch kéo Trình Cẩm vào trong phòng, đóng cửa khóa lại, sau đó hôn Trình Cẩm thật lâu mới buông ra.
Trình Cẩm cười vuốt ve mặt hắn, “Em nói xem nếu anh biến thành người thực vật, em sẽ thế nào?”
Dương Tư Mịch nói, “Mộ Dung Kỳ?”
Trình Cẩm nghiêm túc nói, “Anh đã đồng ý với Tống Văn sẽ không nói cho ai.”
Dương Tư Mịch mắt cũng không chớp đối mặt với Trình Cẩm, “Anh biến thành người thực vật em sẽ giết anh.” Rất ít người thực vật có thể tỉnh lại, coi như nhiều năm sau có thể tỉnh lại hắn cũng không thể chờ đợi một ngày bằng ba thu, tuy là theo tình huống bây giờ Trình Cẩm chết hắn cũng không sống được.
Trình Cẩm nói, “Nói vậy Lạc Kỳ không biết cũng tốt?”
Dương Tư Mịch nghĩ ngợi, “Có lẽ. Nhưng không thấy anh, em nhất định tìm được.”
Trình Cẩm nhịn không được hôn Dương Tư Mịch thêm cái nữa, “Anh sẽ không có không thấy. Đi thôi, còn không ra họ sẽ tới tìm chúng ta.”
Đám Diệp Lai thấy Tống Văn ra khỏi tòa nhà trước, một lát sau Trình Cẩm và Dương Tư Mịch mới đi ra. Trình Cẩm nói, “Chuyện Mộ Dung Kỳ chúng ta bỏ qua, là chuyện gia đình. Bây giờ bắt đầu tập trung điều tra chân tướng cái chết của ba người Nghiêm Thư Nhận.”
Nghiêm Thư Nhận và hai người khác đều chết trong khách sạn cao cấp hoặc hội sở nhưng không cùng một địa điểm, cũng không cùng một buổi gặp gỡ, nhưng đều là loại tiệc rượu thương mại cỡ lớn mời không ít ngôi sao đến cổ động.
Người dự tiệc đều khó tránh sẽ uống rượu, người uống say có thể trực tiếp lên phòng đã đặt trước trên lầu nghỉ ngơi, ngày hôm sau thì tự đi về.
Hai quan chức chính là chết trong phòng nghỉ, trần truồng không mảnh vải, trên người có vài vết dao, bị đâm trúng chỗ yếu hại nên chết vì mất máu, tin tức về cái chết của họ đã được phong tỏa. Mấy ngày sau Nghiêm Thư Nhận chết cùng một cách, lần này không cách nào hoàn toàn phong tỏa ngăn cản tin tức, nhất thời mọi người đều biết Nghiêm Thư Nhận đã chết nhưng không biết cụ thể chết như thế nào, có tin đồn nói không phải chết bình thường, Giải trí Tinh Hải không lên tiếng giải thích, cái chết của Nghiêm Thư Nhận nhanh chóng bị đồn thành vài phiên bản, có một phiên bản là Nghiêm Thư Nhận thuê người giết Mộ Dung Kỳ, người nhà Mộ Dung vì trả thù nên cũng thuê người…
Trình Cẩm xem ảnh hiện trường và báo cáo nghiệm thi, người chết bị bỏ thuốc ngủ trước rồi mới bị giết nên trong phòng không có dấu vết giãy dụa, không có nhân chứng thấy người chết hẹn gặp ai trong phòng, camera trên hành lang bên ngoài phòng cũng không quay được hình ảnh liên quan, không phải hỏng mà bị tắt, nói là muốn bảo vệ sự riêng tư của khách mời, đây là luật bất thành văn của tiệc rượu kiểu này.
Giữa ba người chết cũng không có quá nhiều mối liên hệ, bọn họ biết nhau nhưng không thân, trước mắt chưa tìm được bằng chứng giữa họ tồn tại mối liên hệ mật thiết hơn.
Danh sách công chức tham gia buổi tiệc tổ đặc án cũng lấy được, có người của đủ mọi tầng lớp trong xã hội, người trong giới diễn nghệ thì không chỉ có nghệ sĩ thuộc Giải trí Tinh Hải, có cả ngôi sao của Song Kỳ và các công ty khác, chỉ là người Tinh Hải chiếm đa số, mười mấy người có mặt trong ba buổi tiệc, trước mắt không tra được điểm đáng ngờ nào.
Trình Cẩm nói, “Tra thử buổi tiệc tiếp theo có tính chất tương tự sẽ diễn ra vào lúc nào?”
“Chờ chút.” Bộ Hoan gọi điện tìm người hỏi, một lát sau hắn để điện thoại xuống nói, “Tối mai có một buổi tiệc, chúng ta nhanh chân đến xem sao?”
Tiểu An nói, “Những người này không biết có thể sẽ gặp nguy hiểm à?”
Du Đạc nói, “Hẳn là không biết.”
Hàn Bân nói, “Hơn nữa người bình thường luôn cho rằng chuyện kiểu này sẽ không xảy đến với mình. Đại đa số người trong cái giới đó đều cho rằng tham gia tiệc tùng là chuyện rất bình thường, không tham gia mới kỳ lạ.”
Bộ Hoan cười nói, “Có người chín giờ tới năm giờ về, có người hàng đêm sênh ca, mỗi người một cách sống.”
Diệp Lai nhìn hắn, “Anh là chín giờ tới năm giờ về cộng hàng đêm sênh ca.”
Mọi người cười như không cười nhìn Bộ Hoan.
Trình Cẩm xen ngang, “Có chuyện gì anh cần biết không?”
Đám Diệp Lai không hẹn mà cùng lắc đầu.
Trình Cẩm không quan tâm họ nữa, chuyển lực chú ý về vụ án, anh tự lẩm bẩm, “Hung thủ giết ba người liên tục trong một tuần, tại sao…” Anh không hỏi ai cả, chỉ loại bỏ tất cả khả năng một lần, anh vừa tự hỏi vừa bất giác vuốt tay Dương Tư Mịch.
Dương Tư Mịch cầm ngược lấy tay Trình Cẩm, “Vì nguyên nhân nào đó người này muốn diệt trừ một số người, mà thời gian lại rất khẩn cấp hoặc đột phát vấn đề tinh thần, có thể người này sẽ nhanh chóng ra tay lần nữa.”
Diệp Lai nói, “Lão đại, vậy chúng ta phải mau tìm ra người này mới được?!”
Trình Cẩm suy nghĩ, cười nói, “Thế tung lưới đi, vừa khéo quân đội dồi dào nhân lực và vật lực, giao hết cho họ xử lý.”
Trình Cẩm liên lạc với Tống Văn, diễn đạt ý kiến của tổ đặc án, buổi tiệc tối mai do quân đội khống chế, danh sách công chức phải xác minh cẩn thận, đặc biệt là những người có mặt ở ba buổi tiệc trước đó, lần này cần cố gắng mời họ tham gia.
Sân bãi cần bố trí cẩn thận. Đầu tiên, giống ba lần trước, phải có đại sảnh tiệc và phòng nghỉ tách riêng. Thật ra thì phải bố trí camera ẩn kỹ càng, tiện quan sát động tĩnh của mọi người. Cuối cùng, có thể cho một người bên mình trà trộn vào số nhân viên phục vụ, thuận tiện tùy cơ ứng biến.
Còn một chuyện, chính là có thể thả ra tin cảnh sát đã bắt được hung thủ sát hại Nghiêm Thư Nhận, như vậy có thể giảm bớt lòng đề phòng của hung thủ.
Tống Văn nghe xong, câu đầu tiên là hỏi, “Cậu xác định hung thủ sẽ xuất hiện?”
“Không xác định.” Trình Cẩm nói, “Nỗ lực bỏ ra không nhất định có thu hoạch, nhưng không nỗ lực thì thường sẽ không có thu hoạch.”
Nội tâm Tống Văn rất đau khổ, anh ta im ắng oán trách, đột nhiên muốn điều động nhiều người và thiết bị thế này anh ta phải nói với ông già như thế nào đây? Ông già mà nghe dám chắc sẽ mắng mỏ.
Tống Văn cảm thấy tổ đặc án không dốc hết sức làm việc, chuyện này quân đội cũng đang tự điều tra, không phải không thể tra được, mời tổ đặc án tới còn tưởng sẽ có hiệu quả ngoài dự đoán, kết quả mời phải một đám giúp vung tay múa chân, bây giờ đám người này muốn chỉ huy họ làm việc…
Nhưng cho dù thế nào, vụ án luôn phải tra, hơn nữa là càng nhanh càng tốt, Tống Văn cân nhắc một lát, nhắm mắt báo cáo lên trên. Ông già nhà anh ta nghe xong lại không mắng, hừ lạnh nói trước hết toàn lực phối hợp với tổ đặc án, xem bọn họ cuối cùng có giải quyết được vụ án này không, không thể giải quyết?! Vậy hãy đợi đấy!!
Bên phía Trình Cẩm lại có sắp xếp khác, Du Đạc xuất hiện với thân phận vốn có, cậu ấm tập đoàn bỗng thấy hứng thú với cuộc sống giao thiệp của giới giải trí, dẫn theo bạn bè bắt đầu ra vào những chốn các ngôi sao thường xuất hiện.
Tổ Trình Cẩm lại đi tìm nhà thiết kế Chu Mộc Vũ vừa gặp mấy ngày trước, muốn kéo tài trợ trang phục.
Chu Mộc Vũ nhìn thấy họ thì rất vui mừng, sau đó phát hiện lần này có thêm một người, cô nhìn chằm chằm Dương Tư Mịch một hồi, nhảy dựng lên, “Cậu là?! ‘Mê’ kia, Bộ Hoan! Sao cậu không nói cho tôi cậu biết ‘Mê’!”
Bộ Hoan cười nói, “Chị đâu có hỏi. Với lại không phải có tôi ở đây sao, tôi kém cậu ấy à?”
Chu Mộc Vũ vẫn nhìn chằm chằm Dương Tư Mịch, miệng thì đáp lời Bộ Hoan, “Thiên phú của người mẫu thiên tài chính là bọn họ có một loại khí chất đặc biệt, và cả dung mạo cao cấp, cậu đúng là kém hơn chút.”
“…” Bộ Hoan bị đả kích rồi.
Chu Mộc Vũ vươn tay phải, “Xin chào, tôi là Chu Mộc Vũ, rất hân hạnh được gặp cậu!”
Dương Tư Mịch không có thói quen bắt tay người khác, hắn không để ý đến tay Chu Mộc Vũ, “Tôi là Dương Tư Mịch.”
Chu Mộc Vũ thấy tay trái Dương Tư Mịch đang nắm tay Trình Cẩm, tay phải để không, cô đợi hai giây phát hiện Dương Tư Mịch chính là đơn thuần không có suy nghĩ bắt tay mình liền tự thu tay về, “Dương Tư Mịch?! A! Xin chào, cậu có rảnh lên sàn diễn giúp tôi không?”
Trình Cẩm cười nói, “Nếu là ngày mai thì có thể, về sau hẳn là rất khó rảnh rỗi.”
Chu Mộc Vũ kinh ngạc, ngày mai? Vậy sao mà kịp… đây thật ra là từ chối à?
Tuy bị từ chối nhưng Chu Mộc Vũ vẫn đồng ý cho họ mượn quần áo, cô một mặt oán niệm giúp họ chọn đồ, một mặt không ngừng áp dụng thế công dây dưa, “Tôi nói các cô cậu đến chỗ tôi chơi chút đi, khi nào tôi mở show diễn sẽ thông báo sớm thật sớm, mọi người nhất định phải cố dành thời gian để tới, tôi đang nói rất nghiêm túc…”
Cô vừa nói vừa hung hăng trừng Bộ Hoan, cô không dám trừng Dương Tư Mịch nhưng lại rất thân quen Bộ Hoan, bị cô dùng ánh mắt uy hiếp Bộ Hoan cảm thấy oan vô cùng, hắn rõ ràng chỉ là người qua đường trong sạch vô tội.
Quần áo phần cổ quá rộng đều bị Trình Cẩm bác bỏ, hết cách rồi, trên người anh và Dương Tư Mịch đều có dấu hôn, cuối cùng Dương Tư Mịch mặc áo sơ mi cao cổ, Trình Cẩm mặc áo sơ mi thường phục không đối xứng.
Những người khác mặc khá tùy ý, cũng lộ kha khá, Diệp Lai thử một chiếc váy cúp ngực nhưng mặc không quen, rất lo nó sẽ tuột xuống, cuối cùng đổi sang váy hai dây phối với khăn choàng nhỏ.
Sau khi rời khỏi studio của Chu Mộc Vũ thời gian còn sớm, giờ này không thể vào quán bar. Du Đạc gọi người mang một xấp thẻ thành viên club và hội sở tới. Bộ Hoan nói, “Đâu dùng nhiều thế, chỉ cần chúng ta định ra vài chỗ kia là được.”
Du Đạc kín đáo đưa xấp thẻ cho Bộ Hoan, “Anh quyết đi.”
Bộ Hoan mở ra, rút ra một tấm, “Vậy chỗ này trước đi. Club Thủy Trung Hoa, không biết gần đây việc làm ăn của nó thế nào, có bị ảnh hưởng không.”
“Ủa? Bị ảnh hưởng gì?”
“Ông chủ chỗ này là Tần Tấn cùng gặp tai nạn với Mộ Dung Kỳ, chắc vẫn ở bệnh viên đấy, giờ club do anh trai Tần Việt của hắn quản lý, nói tới Tần Việt, nghe nói hắn đang tìm một bác sĩ tên Hàn Bân.” Bộ Hoan nhìn Hàn Bân, “Không phải là tìm cậu chứ, lẽ nào Lạc Kỳ báo cho hắn nói nhìn thấy cậu?” Tin tức của họ đều rất linh thông, Bộ Hoan nghi ngờ Hàn Bân thật sự không biết việc này sao.
Hàn Bân suy nghĩ rồi mê mang nói, “Mười năm trước tôi biết một người tên Tần Việt, anh ta tìm tôi làm gì?”
“…” Những người khác càng mê mang.
Tiểu An nói, “Vậy chúng ta còn đến club Thủy Trung Hoa không? Nếu đi có thể sẽ đụng phải người tên Tần Việt này?”
Hàn Bân nghĩ rồi nói, “Đi đi, đúng lúc hỏi xem có phải anh ta tìm tôi không.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.