Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến nhà tù kiểm tra tình huống của Triệu Thu, để Diệp Lai ở lại cục Công an trực.
Nhà tù cũng không ở nơi hiu quạnh, có tàu điện ngầm đi thẳng đến đó. Trình Cẩm nghĩ lái xe có thể gặp kẹt xe, chẳng bằng đi tàu điện ngầm. Nhưng sau khi lên tàu điện ngầm anh lại nhanh chóng hối hận, không phải vấn đề nhiều hành khách mà là phải đi qua nhiều trạm, Dương Tư Mịch buồn ngủ liền nằm nhoài lên người anh ngủ… Mấy chục phút tiếp theo Trình Cẩm đều được ánh mắt người khác gột rửa, kinh nghiệm này anh từng trải qua một lần – ở tang lễ của bố mẹ, mọi người đều nhìn anh…
Đến trạm, Trình Cẩm đánh thức Dương Tư Mịch. Dương Tư Mịch nhạy bén phát giác sắc mặt Trình Cẩm không tốt, hắn nghi hoặc hỏi, “Có phải chúng ta đi quá trạm không?”
“…”
Dương Tư Mịch tiếp tục hỏi, “Cậu cũng ngủ quên? Ừ, từ lúc bắt đầu vụ án cậu chưa ngủ chút nào. Lát nữa để tôi xem đường, cậu ngủ đi.”
“… Không có đi quá trạm. Tôi cũng không buồn ngủ, chỉ hơi đói bụng, lát nữa lúc về chúng ta đi ăn gì đi.” Trình Cẩm viện cớ.
Dương Tư Mịch gật đầu, hắn cũng đói bụng.
Vào nhà tù, giám đốc nói với Trình Cẩm Triệu Thu tuyệt đối không có khả năng giúp phạm nhân chạy trốn, hắn là người trung thực đến độ hơi ngốc, những đồng nghiệp khác đều xúi hắn làm thêm việc, làm công việc nặng nhọc nhất cũng chưa từng phàn nàn, luôn luôn vui vẻ, đối xử với tù nhân cũng hơi quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet/927345/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.